*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiều Huyền Mi không giải thích gì, chỉ nhỏ giọng thì thâm: “Anh, anh đến đây đi, có gì thì chúng ta nói trực tiếp với nhau…”
Phan Lâm không hề chậm trễ, lập tức đồng ý: “Được rồi, em cứ ở đó chờ anh, anh Sẽ tới ngay!”
Nói xong, anh liền dẫn theo Nhụy Thi vội vã đến bờ sông Tây.
Con sông này là dòng sông duy nhất ở Yến Kinh, cũng là một con sông nhân tạo.
Hai bên bờ sông có thể nói là nơi có cảnh đẹp nhất Yến Kinh, đêm đến có không ít người ra đó tản bộ.
Nhụy Thi lái xe như bay, sau hai mươi phút hai người đã đến nơi.
Giờ phút này, Kiều Huyên Mi đang ngôi một mình trêи xe lăn, ở bên bờ sông thưởng thức cảnh đẹp nơi này.
Gió nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc cô ấy hơi bay theo gió, cho cô ấy thêm vài phần điềm tĩnh.
Có người thợ chụp ảnh tình cờ đi ngang qua đó, không nhịn được mà chụp cho cô một tấm.
Phan Lâm lắng lặng đứng nhìn, chờ người kia chụp ảnh xong mới tiến lên.
“Huyền Mi, sao em lại chạy đến đây rôi?”
“Anh…”
Kiều Huyền Mi hơi nghiêng đầu, khẽ gọi một tiếng.
Đập vào mắt Phan Lâm là một gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt và tiều tụy.
Bờ môi cô ấy không hề có chút huyết sắc, đôi mắt ảm đạm, dưới đáy mắt còn có vẻ cô đơn nồng đậm.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Phan Lâm khàn giọng hỏi.
“Không có gì đâu.”
Kiều Huyền Mi nở nụ cười, quay đầu lại nhìn về phía dòng sông: “Anh, đó chính là điều em muốn nói với anh, không có chuyện gì cả.”
“Có gì thì cũng nên về rồi nói chứ? Dù em đã được dùng thuốc mỡ ngọc bích đen rồi nhưng vết thương trêи người em không hề nhẹ chút nào, không chịu được gió đâu, em nên về sớm đi, điều dưỡng tốt thân thể mới được.’ Phan Lâm nói.
“Không được đâu anh… Vết thương cũng có thể từ từ chữa trị, mà gió ở đây thì không phải lúc nào cũng có thể yên tĩnh được như bây giờ, trước kia khi em ở Yến Kinh thích nhất là ra đây tản bộ một mình, dù nơi này ở giữa chốn phồn hoa, nhưng khi ngắm nhìn cảnh sắc nơi này, trong lòng em đều thấy bình tĩnh đến lạ.”
Kiều Huyền Mi đáp.
“Thật chăng?”
Phan Lâm nhướng mày lên, anh luôn có cảm giác Kiều Huyên Mi đang có chuyện gì đó giấu diễm mình… “Anh, khi nào thì anh vê?”
Lúc này, Kiều Huyền Mi lại lên tiếng.
“Về? Về đâu?”
“Đương nhiên là Giang Thành rồi.”
Kiều Huyền Mi nhìn anh.
“Đang yên đang lành, sao em lại muốn anh trở về đó?”
Phan Lâm nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT