*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người nọ nghe vậy hô hấp khẩn trương, vội nói: “Bác sĩ Lâm, cậu, cậu không thể làm như vậy, tôi thật sự không nhúng tay vào việc này, thậm chí khi độc lão thái bà ra tay, tôi còn khuyên ngăn bà ấy”

“Tôi không quan tâm, hiện tại em gái tôi đang nằm ở bệnh viện, tôi phải đi lấy lại công bằng cho con bé, nếu các người không khai ra thì hôm nay, các người đừng mong rời khỏi đây.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Sau đó anh đem ghế dựa đặt ở trước cửa phòng chặn lại đường đi của tất cả mọi người rồi ngồi xuống, nhắm nghiền hai mắt.

Trịnh Nhã Vân tức giận vì thái độ của anh không xem ai ra gì.

Nhất là nơi này chính là hiệp hội võ thuật.

Ở nơi này, cho dù là ai đến đều phải tuân theo quy củ, thái độ tôn kính trưởng bối ở nơi này.

Không lẽ bác sĩ Lâm cho rằng ở đây không ai dám làm gì anh ta sao? “Bác sĩ Lâm, tôi thừa nhận thể lực trong tay anh không tâm thường nhưng tôi hy vọng cậu có thể phân biệt được anh đang đứng ở đâu, nơi này không phải ai muốn đến thì đến, muốn làm gì thì làm”

Trịnh Nhã Vân kêu.

“Ở nơi này, các bậc trưởng bối nếu không phải là trưởng môn thì cũng là người đứng đầu một gia tộc, anh xem thái độ của anh như vậy có chấp nhận được không?”

“Cậu thật là quá đáng.”

“Tôi không tin, một mình cậu ta có thể đối phó cùng lúc với nhiều người ở đây được.”

“Không sai, cậu đừng nghĩ có thể dễ dàng bắt nạt chúng tôi.”

Trịnh Nhã Vân cảm thấy mình đã gợi được sự căm phẫn của mọi người xung quanh.

Như đạt được ý nguyện, cô ta lấy lại tự tin, hừ lạnh nói: “Bác sĩ Lâm, cậu cũng nghe rồi đấy, chúng tôi phế đi Kiều Huyền Mi bất đắc dĩ là dựa theo quy tắc của hiệp hội võ thuật, nếu cậu một hai phải đòi lại công bằng cho em gái cậu thì phải xem xem bản lĩnh của cậu như thế nào rồi.”

“Vì cậy các người không nói đúng không?”

“Tôi đã nói hết rồi.”

Trịnh Nhã Vân cười lạnh nói.

“Được.”

Phan Lâm đứng lên.

Những người đứng xung quanh lui vê phía sau một bước theo bản năng rồi nhìn vê phía anh với ánh mắt e dè.

“Các người chuẩn bị xong chưa?”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

“Cậu thật sự muốn quyết chiến cùng chúng tôi?”

Một người khác khó tin, trâm giọng quát hỏi.

“Các người chuẩn bị xong chưa?”

Phan Lâm lặp lại một lần.

“Hừ, thật là không biết trời cao đất dày, muốn cùng chúng ta quyết chiến, không lý nào chúng ta lại sợ hắn.

Đã như vậy, các vị trưởng lão, tôi cũng không tin chúng ta nhiều người như vậy nhưng lại không động được một tên nhóc miệng còn hôi sữa.”

Một người tức giận nói. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play