*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cậu chủ nhà mấy người? Là ai vậy?”
Phan Lâm tò mò hỏi bọn họ.
“Không cần hỏi nhiều, đi rồi sẽ biết!”
Gã đàn ông không hề khách khí nói.
Một đám người đứng vây quanh Phan Lâm, nhìn tư thế này, xem ra là nếu anh không đi, thì cũng sẽ bị cưỡng chế bắt đi thôi.
Phan Lâm âm thầm nhíu mày, thức thời gật gật đầu.
“Đi, nếu cậu chủ các người nhiệt tình như thế, tôi đây nhất định phải đi xem hẳn ta là thần thánh phương nào.”
Nói xong, Phan Lâm lập tức bước lên một chiếc xe hơi màu đen cùng mấy người này.
Xe lăn bánh nhằm thẳng hướng một quán trà xa xỉ bên ngoài cách ba con phố mà đi tới.
Tới nơi, những người này lập tức đẩy Phan Lâm đến đại sảnh, đi vào cái bàn tận cùng bên trong.
Mà bên chiếc bàn kia, đã có không ít người đang ngôi rồi.
Đó rõ ràng là đám người Chu Quy mới mời Phan Lâm uống rượu tối hôm qua.
Bọn họ hình như là đang ăn sáng, nhưng mà trêи bàn đều bày mấy món ăn dạng lỏng.
Sắc mặt mỗi người nhìn qua đều không được tốt lắm.
Tối hôm qua bọn họ chắc chắn đã ói sạch cả ruột ra rồi.
Chu Quý lạnh lẽo nhìn chằm chằm Phan Lâm, đôi mắt ti hí kia giống như muốn ăn sống nuốt tươi anh vậy.
“Cậu Quý, người đã tới rôi.”
Gã kia nói với Chu Quý.
“Ừ, đóng cửa ngay quán trà lại, tạm dừng buôn bán!”
Sắc mặt Chu Quý lạnh tanh, không chút thay đổi nói.
“Vâng, cậu Quý!”
Gã ta nói, rồi tức thì đi gọi chủ quán trà ra đuổi vài vị khách còn lại đi, tiện đà đóng cửa lại.
“Ây, cậu Quý, buổi sáng tốt lành.
Tôi còn tưởng là chủ tịch Hồng tìm tôi chứ! Anh kêu người dẫn tôi đến đây làm gì? Muốn mời tôi ăn sáng sao?”
Phan Lâm cũng không khách khí, lập tức ngồi xuống, cầm lấy một cái bánh quẩy trêи bàn, vừa ăn vừa hỏi.
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT