*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Các đồ đệ ở đảo ngoài đều sửng sốt, nhìn kim bạc ở trêи người vô cùng kinh ngạc.

“Đây là cái gì vậy…”

“Là kim bạc của Thiên Kiêu Lâm đúng không?”

“Thiên Kiêu Lâm, mấy…mãy cái kim bạc này để làm gì cả?”

“Chúng tôi vẫn chưa bị thương…”

Vẻ mặt đám đông hoang mang rối loạn, chân tay lúng túng.

“Không cần lo lắng, đây chỉ là tôi đang tăng phúc cho các người mà thôi.

Phan Lâm quát khẽ: “Bây giờ nghe theo lời của tôi, tất cả hãy xông ra giết, trút hết tất cả những hận thù, oán niệm trong ngày thường của các người ra ngoài.

Lên đi.”

“Hả?”

Tất cả các đồ đệ ở ngoài đảo đều ngẩn người ra.

Phan Lâm thật sự muốn bọn họ đánh nhau với các đệ tử ở trong đảo sao? Anh bị điên rồi sao? Đệ tử ở trong đảo đều đã tu luyện công pháp nòng cốt của đảo Vong Ưu, tất cả võ công học được đều là cao cấp, hơn nữa tài nguyên tu luyện của bọn họ cũng đặc biệt tuyệt vời, hoàn toàn không phải là người mà các đồ đệ ở đảo ngoài có thể so sánh.

Trong số các đồ đệ ở ngoài đảo, người có võ công tốt nhất cũng chính là Kiêu Huyền Mi, nhưng cho dù là Kiều Huyền Mi thì tất cả những gì học được cũng chỉ là những động tác võ thuật đẹp, nếu gặp mặt thì e rằng ngay cả tên Trương Nam Cường kia cũng có thể đấu lại.

Mà thứ hạng của Trương Nam Cường ở trong số các đệ tử trong đảo ít nhất là một trăm.

Loại thực lực này khoảng cách chênh lệch thực sự quá lớn, các đồ đệ ở ngoài đảo hoàn toàn không có khả năng chống lại, giờ nếu như xông lên giết thì hoàn toàn giống như tự tìm đường chết.

“Không được, Thiên Kiêu Lâm, tôi sẽ bị bọn họ giết chết.”

Một đồ đệ ở ngoài đảo run rẩy hét lớn.

“Chúng ta không có cơ hội chiến thắng…chúng ta chết chắc rồi.”

Lại một người khác run rẩy nói.

“Làm sao bây giờ…cái này…cái này nên —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play