*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cả đời này, Thịnh Siêu chưa từng có khoảnh khắc nào sợ hãi như ngày hôm nay.
Anh ta mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn người trước mặt mình, lại chỉ cảm thấy não mình lúc này không thể nào suy nghĩ được nữa.
Huỵch! Phan Lâm tung một cú đấm.
Rõ ràng là một cú đấm rất bình thường, nhưng vào thời điểm này lại có một khí thế kinh thiên như muốn phá tan sông núi, không thể ngăn cản.
Thịnh Siêu vội vã giơ hai cánh tay lên đỡ.
Rắc! Tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Sau đó, tay Thịnh Siêu lập tức bị đánh gãy ngay tại chỗ.
Hai cánh tay bẻ gập ra ngoài chín mươi độ, thêm vào đó, người cũng bay ra, đập vào một đài cao cách đó không xa.
Trong khoảnh khắc, cả đài cao lập tức nứt VỠ.
“A!!!”
Tiếng kêu thê thảm vang tận mây xanh.
Thịnh Siêu lăn lộn trêи mặt đất, đau đớn kịch liệt trêи cánh tay khiến anh ta không đứng thẳng nổi, cả người đau như sắp ngất đi.
“Sư huynhI”
“sư huynh Siêu!”
Người khắp bốn phía đều la hét.
Các trưởng lão lộ vẻ sợ hãi.
Mai Yến Trang tê dại cả da đầu, kinh hoàng đến cùng cực, nhưng không có đường lui nữa, chỉ đành cắn răng tiếp tục vung kiếm.
Tuy nhiên, lúc này Phan Lâm cũng không nương tay gì nữa.
Châm bạc như mũi nhọn đập mạnh vào kiếm Mai Yến Trang.
Keng! Keng! Keng! Keng! Mỗi lần va chạm đều sẽ bắn ra tia lửa mãnh liệt hơn, thêm vào đó, từ trêи lưỡi kiếm còn truyền tới sức mạnh hung hãn, chấn động khiến gan bàn tay muốn nứt ra, gân như không năm vững được kiếm nữa… “Sư huynh, giúp… giúp em…”
Mai Yến Trang cố gắng kêu lên, hô hấp cũng trở nên đồn dập.
Thế công của Phan Lâm thực sự có thể gọi là mưa rêи gió dữ.
Hà Trường Phong hừ thâm một tiếng.
Thanh kiếm chấn động mãnh liệt, thân kiếm tràn ra kiếm khí sáng rõ sắc bén, đâm về phía Phan Lâm.
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT