*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Sao thế? Người của đảo Tiêu Sầu các người cũng chỉ có những thứ này thôi sao?”
Phan Lâm lạnh lùng nhìn Mai Yến Trang và Thịnh Siêu đây chăm chú, sau đó mở miệng nói.
“Không ổn rồi.”
“Rút lui thôi!”
Hai người hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng lúc đang chuẩn bị rút lui, Phan Lâm đột nhiên lại nắm chặt lại một nửa thanh kiếm, vung về phía trước.
“Keng!”
Một đường nhanh như chớp, mang theo sự lạnh lẽo bay về phía trước, trực tiếp cắt giữa hai người.
Ánh mắt hai người co rút, ngơ ngác nhìn nhát chém mang theo sự lạnh lẽo.
Xoay ngược lại nhanh như vậy, ai có thể kịp phản ứng chứ.
Khinh địch rồi? Không phải, mà là thực lực của vị Lâm Thiên Kiêu này đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của mọi người! “Sư huynh!”
“Sư tỷ!”
Những người xung quanh kêu lên.
“Không được.
Các trưởng lão cũng vội vàng xông lên phía trước, muốn ngăn cản tất cả những chuyện xảy ra nhưng căn bản là không kịp.
Nhưng hai người giao đâu với Phan Lâm chưa đến hai chiêu đã phải chịu thua.
Khó trách vị Bác sĩ Lâm này lại dám nói ra những lời cao ngạo như vậy, nhìn dáng vẻ này… Cũng không phải là anh chỉ khoe khoang khoác lác.
Ánh mắt Chủ đảo đông cứng lại, nhìn chằm chằm cảnh này.
Kiêu Huyền Mi che cái miệng nhỏ nhắn lại, ánh mắt như muốn nổ tung trước ánh hào quang của trận đấu.
Giờ khắc này, Phan Lâm giống như là một thiên thần giáng trần vậy, cả người anh tỏa ra vầng hào quang sáng chói.
Thịnh Siêu và Mai Yến Trang cũng không phải loại cao siêu gì nhưng cũng không thể tưởng tượng được, ở trước mặt Phan Lâm lại trở nên nhỏ bé như vậy.
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT