*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Kiều Huyền Mi?”

Chủ đảo Tiêu Sầu nhướng mày, sau khi suy nghĩ xong thì nhanh chóng lắc đầu: “Chuyện này anh Lâm không nên hỏi Chủ đảo tôi đây, vì chuyện tuyển đệ tử đều do đại trưởng lão xử lý, vì không ít đệ tử có tên không hay sẽ được đặt cho những cái tên mới, cho nên tôi cũng không biết tên của một số đệ tử, nhưng anh Lâm cứ yên tâm, Chủ đảo tôi đây sẽ thay anh điều tra người này thử xem.”

“Vậy thì cảm ơn Chủ đảo.”

Phan Lâm mỉm cười nói.

Anh cũng có thể hiểu được.

Mấy năm nay Chủ đảo Tiêu Sầu chủ yếu chỉ lo tìm kiếm cách chữa bệnh, sợ là không quan tâm lắm đến chuyện trêи đảo, Kiều Huyền Mi cũng chỉ mới lên đảo trong khoảng hai ba năm gần đây, trêи đảo có nhiều đệ tử như thế, Chủ đảo Tiêu Sầu không biết cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng điều làm cho Phan Lâm vô và tò mò là, tại sao Chủ đảo Tiêu Sầu này lại quan tâm chị dâu của mình đến thế, hơn nữa… Anh trai của ông tôi đâu? Phan Lâm không biết, cũng không tiện hỏi nhiêu.

Một lát sau, đệ tử dẫn anh đến phòng khách nghỉ ngơi.

Phòng khách chuẩn bị cho anh vô và cao cấp, không chỉ có một khu vườn đẹp đẽ thanh bình mà còn được sắp xếp hai người làm hâu hạ, trong đó có Thanh Thúy.

Thanh Thủy trong chớp mắt lộ ra vẻ hưng phấn và kϊƈɦ động, lúc đứng ở cổng không nhịn được mà liên tiếp nhìn về phía Phan Lâm, trong ánh mắt đều là vẻ sùng bái.

“Cô đã liên tục nhìn tôi ba mươi mốt lân, cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Phan Lâm đang ngồi trêи băng ghế đá bóc quýt ngẩng đầu, hỏi Thanh Thủy.

Toàn thân Thanh Thủy run lên, vội vàng khoát tay, nói năng lộn xôn: “Không không không, không… Không… Không phải… Tôi… Tôi… Tôi… Tôi chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

Phan Lâm cười hỏi.

“Chỉ là… Thanh Thủy nhìn người làm đứng ở đối diện, người làm nọ chỉ mỉm cười không nói.

Lúc này Thanh Thủy mới lấy can đảm, cẩn thận nói với Phan Lâm: “Tôi chỉ muốn hỏi anh Lâm một chút, có thể… Chuyện đó…”

“Cô muốn tôi giúp cô chữa trị cho hai sư huynh của cô phải không?”

Phan Lâm lạnh nhạt nói.

“Chuyện này… Vâng… Đúng vậy… Thanh Thủy cúi đầu nói.

“Xin lỗi, tôi sẽ không giúp cô.”

Phan Lâm lắc đầu cười nói, ăn một miếng quýt rồi nói: “Lần này nếu không phải do sư tỷ của cô bày kế hãm hại tôi, tôi sẽ không gặp phiên toái như vậy, suýt nữa tôi đã bị cô ta hại chết, cô nghĩ rằng tôi sẽ đi chữa trị cho những sư huynh sư tỷ đó của cô sao?”

Thanh Thủy nghe xong, há to miệng, cũng không biết nên nói gì mới đúng.

Lúc này, từ ngoài cửa vang lên một giọng nói nhẹ nhàng.

“Hai người các cô ra ngoài hết đi!”

—————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play