*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Theo tiếng ly rượu kia vỡ vụn, quây rượu trở nên rối loạn.
Không ít khách ở quầy cũng nhìn về hướng ly rượu kia bay tới.
Đó là quây ở phía bên phải vị khách quý.
Vị trí ngồi không ít nam nam nữ nữ trang phục hở hang, lối ăn mặc thời thượng.
Lúc này, đám người kia dường như đang tranh cãi gì đó, trong đó một cô gái bụm mặt, khóe miệng dính máu, nhìn giống như đang cắn bàn tay.
“Tiểu Mai”
Lý Ái Vân sửng sốt, vội vàng bước nhanh tới.
“Ái Vân, rốt cuộc cô cũng tới”
Tên kia đang bụm mặt cô gái, thấy Lý Ái Vân đi tới, lập tức mừng rỡ, vội vàng tiến đến tiếp đón, kϊƈɦ động kêu lên.
Phan Lâm không cùng đi mà ngưng mắt nhìn xung quanh đánh giá từng người..
Một lát sau, điện thoại reo lên.
Phan Lâm nhấn nghe: “Thế nào?”
“Lâm tổng, chúng tôi đã tra xét xung quanh, không có người Cao gia”
“Khách ở quầy rượu kia thì sao?”
“Chúng tôi đang bố trí giám sát, nếu như phát hiện có người nào trước kia chưa từng tới quây rượu, trước tiên sẽ đưa bọn họ đi, trước mắt người của chúng tôi đã thâm nhập vào quây rượu.
Ngài Lâm, một khi phát sinh bất cứ tình huống gì, chúng tôi sẽ ngay lập tức thực hiện kế hoạch.”
“Được”
Phan Lâm cúp điện thoại.
Một lát sau.
Lý Ái Vân ở bên kia bước nhanh tới.
“Phan Lâm, anh có mang theo tiên không?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Phan Lâm vội hỏi.
“Bạn của tôi mới nãy lúc uống rượu vô tình làm ướt một người, trang phục kia của hắn hơn mấy trăm triệu, bây giờ đang lừa bạn tôi đòi tiên, lại chỉ cân tiên mặt.
Tôi không mang theo nhiều như thế, anh xem xem có tiền không cho tôi mượn trước, chờ tôi xong việc trả lại cho anh Lý Ái Vân giải thích.
“Tiền mặt?”
Phan Lâm cau mày: “Bây giờ còn có ai mang theo tiên mặt trêи người, không phải đều dùng di dộng chuyển trả sao?”
“Tôi cũng không hiểu a, bạn tôi không đủ tiền, tôi nói chuyển tiền cho hắn, hắn lại sống chết không chịu.
Như vậy đi Phan Lâm, anh cầm thẻ của tôi lập tức đi tới cây ATM gân đây mang chứt tiền mặt tới.”
Lý Ái Vân vừa nói vừa lấy thẻ trong túi xách đưa tới.
“Được.”
Phan Lâm thần sắc hơi động, khẽ gật đầu một cái Lý Ái Vân xoay người trở lại chỗ đám trai gái trong kia, nói gì đó với bọn họ.
Phan Lâm đi tới góc ngoặt, đem thẻ đưa cho người áo đen đang đi tới bên cạnh.
Người áo đen lập tức chạy xuống, đại khái mười phút sau, người kia đem một xấp tiền mặt cùng thẻ giao cho Phan Lâm.
Anh cầm theo tiền đi về hướng Lý Ái Vân.
“Này, tiền đây rồi, bạn tôi có thể đi được
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT