“Mẹ!”

Lý Minh ngây người một lúc, rồi chợt hét lên chạy lại phía lão thái thái.

Tuy nhiên, sau đó lão thái thái ho mạnh vài lần rồi lại ngất đi.

Mọi người hoang mang.

“Phan Lâm, bà cậu... lại bị sao vậy?” Lý Minh sững sờ, sốt sắng hỏi.

“Đừng lo lắng, bà ấy không sao!” Phan Lâm bình tĩnh nói: “Có điều bệnh tình của bà ấy vẫn chưa được giải quyết hết, kích thích thần kinh trung ương của bà ấy, nhưng chứng bệnh cũ vẫn còn. Đồng thời cũng có thể tái phát bất cứ lúc nào, cho nên phải điều trị càng sớm càng tốt!”

“Chữa trị như thế nào?” Lý Minh khẩn trương hỏi.

“Bác hai, bác hãy làm lại thuật châm cứu cho bà nội một lần nữa.”

“Làm lại lần nữa?” Lý Minh tim đập thình thịch.

Lúc nãy châm cứu xảy ra vấn đề, sao lần này lại châm nữa?

Gương mặt ông ta tỏ vẻ bối rối, đột nhiên, nghĩ ra điều gì đó liền đưa tay lão thái thái lên bắt mạch.

Một lúc sau, Lý Minh trầm giọng nói: “Phan Lâm, cậu ra ngoài trước đi.”

“Ra ngoài?” Phan Lâm hơi nhíu mày.

“Tình trạng mạch của bà nội cậu đã ổn định, tính mạng chắc cũng không còn trở ngại gì nữa. Hơn nữa ông Tề cũng đã đến đây rồi, tôi muốn ông Tề chữa trị cho bà ấy, ở đây không có chuyện của cậu, cậu ra ngoài trước đi.” Lý Minh điềm tĩnh đáp.

Ông ta từ đầu đến cuối chưa bao giờ tin tưởng Phan Lâm, tuy rằng ông ta không hiểu được tại sao Phan Lâm ấn vào người lão thái thái một cái, thì đã lôi được bà ấy từ tử địa trở về. Nhưng theo ông ta thấy, có thể là Phan Lâm đã học được kỹ thuật massage độc đáo nào đó, hoặc cũng có thể là chó táp phải ruồi mà thôi.

Mặc kệ thế nào, nếu phải lựa chọn, ông ta cũng sẽ không chọn Phan Lâm.

“Bác sĩ Lý, sao ông không để người thanh niên này tiếp tục chữa trị cho lão thái thái?” Nghe thấy Lý Minh nói vậy, ông Tề liền nói.

“Ông Tề, ông không biết, cậu ta là cháu rể của tôi, chỉ là một tên phế vật lười biếng ham ăn ham chơi, làm sao có thể biết y thuật được chứ? Để cậu ta chữa bệnh cho mẹ tôi, thế chẳng phải đang lấy tính mạng của mẹ tôi ra đùa sao?” Lý Minh mỉm cười giải thích.

“Nhưng xét theo những kỹ thuật xoa bóp và chữa trị vừa rồi cậu ta đã làm với mẹ cậu, hẳn là cậu ta có hiểu một chút y thuật.” Ông Tề có chút không vui.

“Có ma mới biết cậu ta học được mấy cái kungfu mèo ba chân ở đâu, nói tóm lại, ông Tề à, lần này phải nhờ vào ông đấy.”

Tuy nhiên, ông Tề phất tay áo: “Ta không cứu!”

Lý Minh ngẩn người.

“Tại sao?”

“Tôi không biết gì về các triệu chứng của lão thái thái, đợi tôi đến cứu, thì sẽ không kịp nữa, rủi ro rất lớn. Ngược lại, chính người thanh niên này có thể khiến lão thái thái sống lại, hiển nhiên là anh ta biết rõ tình trạng của bà ấy. Với tư cách là một bác sĩ, tôi đương nhiên mong bệnh nhân qua khỏi cơn nguy kịch và bình phục càng sớm càng tốt. Trước mắt để thanh niên này chữa bệnh cho bà ấy còn đáng tin hơn là đợi tôi ra tay, vì vậy ở góc độ bệnh nhân, tôi sẽ không cứu. Bác sĩ Lý, cậu nên tin tưởng vào thằng nhóc này!” Ông Tề nghiêm nghị nói.

“Nhưng...”

“Lẽ nào cậu không muốn mẹ cậu bình phục lại sao?” Ông Tề hỏi ngược lại.

Lý Minh không nói nên lời.

“Bác hai, nếu bác đã muốn ông Tề đây chữa trị, thế tôi ra ngoài trước đây.” Lúc này, Phan Lâm đột nhiên nói.

Lý Minh lo lắng, vội vàng kéo lấy Phan Lâm: “Cậu đi đâu?”

“Không phải bác muốn cho ông Tề trị sao?”

“Cậu... cậu cố ý chọc tức tôi phải không?” Lý Minh ảm đạm nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng: “Cậu giúp tôi chữa trị! Mau! Bà ấy là bà nội của cậu, nếu cậu thấy chết không cứu! Thì coi như cậu tiêu rồi!”

Lật mặt cũng nhanh thật!

Phan Lâm cau mày, điềm nhiên nói: “Muốn cứu bà nội thì làm theo lời tôi nói, lập tức thực hiện thuật châm cứu trong cho bà nội!”

Sắc mặt Lý Minh đột nhiên thay đổi.

Ông ta không ngờ được có một ngày sẽ bị một tên vô dụng như Phan Lâm khoa tay múa chân trước mặt mình, nhưng bản thân cũng đành bất lực.

Lý Minh hừ thầm một tiếng, cầm kim bạc bắt đầu châm cứu cho bà Lý.

“Linh thủ châm pháp? Tôn Tử Mạc không hổ là cổ đại thần y, phương pháp châm cứu này kích hoạt khí huyết, thông huyết mạch, giúp tỉnh táo... đúng thật là vi diệu.” Ông Tề chăm chú nhìn, vô cùng cảm động.

Có điều từng cây từng cây kim châm vào lại khiến thân thể lão thái thái đột nhiên co giật.

Lý Minh hoảng sợ: “Phan Lâm, chuyện này... chuyện này là sao?”

“Hiện tượng bình thường.” Phan Lâm nói: “Bởi vì linh thủ thiên của bác vẫn chưa hoàn chỉnh, cái bác học chỉ là phần tàn khuyết của châm pháp! Vẫn còn thiếu một châm cuối cùng!”

“Châm cuối cùng?” Lý Minh nhớ tới Phan Lâm đã từng nói câu này. Lão thái thái chỉ vì thiếu một châm cuối cùng mới trở thành như thế này.

Phan Lâm rút ra một cây kim bạc từ trong túi đựng kim đặt bên cạnh, dùng ngón tay xoa xoa ba lần, đưa cho Lý Minh: “Bác hai, châm kim tại huyệt bách hội của bà nội! Dùng kỹ thuật vê kim châm, dùng lực ba phần, châm kim vào nửa tấc. Sau khi châm vào, tay không được rời khỏi kim, ngón tay cần phải dùng sức vê chặt thân kim, đợi bốn giây sau mới rút kim ra, hiểu không?”

Lý Minh hai mắt kinh ngạc.

Phan Lâm nói một cách rõ ràng mạch lạc, lẽ nào đây là châm cuối cùng trong linh thủ thiên?

Ông ta có một chút không dám tin vào mắt mình.

Tại sao một tên vô dụng như Phan Lâm lại hiểu châm pháp linh thủ thiên đến thế?

Lẽ nào cậu ta từng thấy qua?

Nhưng... cậu ta thấy nó ở đâu chứ?

Vì để học được châm pháp linh thủ thiên, Lý Minh phải bỏ ra hàng trăm triệu!

Lý Minh làm theo những gì mà Phan Lâm nói nhưng trong lòng vẫn chất chứa nhiều nghi hoặc.

Nhấc kim, vê kim, định kim... tất cả được thực hiện một cách suôn sẻ.

Dù sao thì Lý Minh cũng là một bác sĩ trung y gạo cội, kỹ thuật của ông ta cũng không tồi. Chỉ là kim này châm xuống, lão thái thái chẳng có chút phản ứng gì.

“Phan Lâm, cậu không phải đang đùa tôi đấy chứ?” Lý Minh sắc mặt trầm xuống, dường như còn muốn nói gì nữa.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt già nua tái nhợt của lão phu nhân bỗng nhiên trở nên hồng hào, cả người ho khan liên tục, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

“Tỉnh rồi?”

“Trời ơi, thật sự không thể tin được!”

“Hai mươi phút trước, bà Lý dường như đã mất đi dấu hiệu của sự sống!”

Các bác sĩ bên cạnh vô cùng kinh ngạc kêu lên.

Các bác sĩ tây y đó còn sốc hơn.

Đây là sức mạnh của y học cổ truyền?

“Mẹ!!”

Lý Minh vội vàng tiến lên phía trước với vẻ phấn khích.

Bà cụ dường như đã nghe thấy tiếng gọi, khó khăn mở mắt ra.

“Bác hai, việc còn lại giao cho bác.”

Phan Lâm bình tĩnh nói, xoay người bước ra ngoài cửa.

“Đợi đã!” Lý Minh lập tức gọi cậu ta lại.

“Còn chuyện gì?”

“Tôi hỏi cậu, làm sao cậu biết được thuật châm cứu trong Thiên Kim Phương?” Lý Minh kìm nén lại cơn xúc động trong lòng, nghiêm túc hỏi.

“Rất đơn giản, tôi đã từng xem qua.”

“Đã từng? Xem ở đâu?”

“Yến Kinh.” Phan Lâm hờ hững đáp, và bước ra khỏi cửa.

“Yến Kinh?”

Lý Minh sững sờ một hồi mới phản ứng trở lại, hình như Phan Lâm đến từ Yến Kinh.

“Linh thủ thiên chính là xuất hiện ở nơi đó, lẽ nào thằng nhóc đó may mắn nhìn thấy được linh thủ thiên?” Lý Minh lẩm bẩm.

Ra khỏi phòng cấp cứu, người nhà họ Lý lập tức tụ tập lại.

“Phan Lâm ra rồi!”

Phan Lâm, bà nội sao rồi?”

“Tôi nói cho cậu biết, bà nội mà có gì bất trắc, cậu cũng phải chịu trách nhiệm!”

Người nhà họ Lý tranh nhau nói, chất vấn rồi mắng mỏ.

Nhưng Phan Lâm cứ giống như tượng phật, sấm sét đánh không động, mặc kệ tất cả, chỉ khi Lý Ái Vân đến hỏi: “Tình trạng của bà nội thế nào?”

“Đã hồi phục bình thường rồi, tiếp theo cần nghỉ ngơi thật tốt thì không thành vấn đề gì nữa.” Phan Lâm mỉm cười.

“Có thật không?”

Lý Ái Vân tỏ vẻ kinh ngạc.

Người nhà họ Lý bên cạnh đứng nhìn mà sửng sốt.

“Phan Lâm thật sự chữa khỏi cho bà nội?”

“Sao có thể chứ? Tên phế vật đó biết y thuật?”

“Chúng ta đi hỏi bác hai thì sẽ biết.”

“Đi đi đi, vào trong vào trong!”

Người nhà họ Lý chen vào trong.

“Về thôi.” Phan Lâm nói với Lý Ái Vân.

“Anh về trước đi, tôi muốn ở đây trông nom bà nội.”

“Được.”

Phan Lâm gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Anh ấy cũng không có xe nên chỉ có thể đi bộ.

Chỉ là Phan Lâm đi chưa được mấy bước, sau lưng liền vang lên tiếng bước chân hối hả.

“Chàng trai trẻ, chờ đã.”

“Ông Tề?” Phan Lâm có chút kinh ngạc.

Nhìn thấy ông Tề hớt ha hớt hải chạy lại, đứng ở bên cạnh Phan Lâm, không ngừng thở gấp.

Một lúc sau, Phan Lâm mới cười hỏi: “Ông Tề sao vậy?”

“Cậu nhóc, tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu.”

“Liên quan đến châm pháp linh thủ thiên sao?”

“Không phải, chuyện này tôi có thể thảo luận với bác sĩ Lý, tôi tìm cậu là để hỏi thủ pháp ấn huyệt cậu sử dụng trên người lão thái thái khi nãy!” ông Tề nói với vẻ mặt mong đợi: “Theo kinh nghiệm của tôi, kỹ thuật của cậu có chút giống như phương pháp được ghi lại trong “Hoàng Đế Nội Kinh”. Chỉ là của cậu tinh tế hơn, tôi nhất thời đoán không ra, dám hỏi cậu đây là kỹ thuật xoa bóp gì?”

Phan Lâm sững sờ, nở nụ cười lần nữa: “Đúng là ông Tề, nhãn quang quả nhiên chuẩn xác! Đúng vậy, đó chính là !”

“Thế... ở trong bài nào?” Ông Tề vội hỏi.

!”

“Cái gì?”

Ông Tề hét lớn.

Huyết khí hình chí? Sao có thể chứ?

Reng reng...

Lúc này, điện thoại ông Tề vang lên, ông ấy hơi giật mình một chút, lấy điện thoại ra nhìn, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ không vui cùng bất lực.

“Chàng trai trẻ à, viện trưởng đang tìm tôi, chắc là có việc gấp. Thế này đi, chúng ta lưu số điện thoại lại, khi nào rảnh thì ngồi nói chuyện, thế nào?”

Phan Lâm đối với chuyện này không có hứng thú, nhưng hắn có thể nhìn thấy ánh mắt của ông Tề sáng rực, biết rõ nếu không đồng ý sẽ không thể thoát khỏi ông ta được, nên chỉ đành đồng ý.

Trong lòng tràn đầy vui mừng, ông Tề xoay người chạy về phía bệnh viện.

Đừng nghĩ ông ta gầy guộc, chạy nhanh như một cơn gió vậy.

Tạm biệt ông Tề, Phan Lâm xoay người đi về nhà.

Vào buổi tối, một mẩu tin được đăng trên trang tin tức Giang Thành.

“Y học Giang Thành, vấn đề khó trong giới y học, bác sĩ y học cổ truyền nổi tiếng Lý Minh, sẽ dẫn dắt giới y học Giang Thành vào một kỷ nguyên mới của y học cổ truyền...”

Phan Lâm đang ngồi trên ghế sô pha, khi nhìn thấy tin tức trên điện thoại di động thì sửng sốt.

Anh không biết rằng danh tiếng của Lý Minh lại nổi như thế.

Két.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Lý Ái Vân trở về nhà.

Nhưng... sắc mặt cô không được tự nhiên.

“Làm sao vậy?” Phan Lâm cảm thấy có điều không ổn hỏi.

Lý Ái Vân chần chừ một lát, rồi nói: “Hôm nay người của đài truyền hình thành phố đến bệnh viện để tuyên truyền y học Trung Quốc. Viện trưởng đã lấy tình trạng của bà nội làm ví dụ để đăng lên tin tức.”

Chẳng trách ông Tề lại vội vã rời đi, thì ra là bị gọi đi tiếp đãi người của đài truyền hình...

“Sau đó thì sao?” Phan Lâm thản nhiên hỏi.

“Bà nội nói bác hai chữa khỏi bệnh cho bà ấy! Bây giờ cả Giang Thành đều biết!” Lý Ái Vân trừng mắt nhìn anh, tức giận nói: “Bác hai đã cướp hết công lao của anh rồi!”

“Em vì chuyện này mà không vui sao?” Phan Lâm ngẩn ra, sau đó ngây người cười: “Tôi còn tưởng là chuyện gì. Thật ra người châm cứu cho bà nội không phải tôi, nếu như tính công lao, thì bác hai mới thật sự là người có công. Hơn nữa, ở đó có nhiều bác sĩ như vậy, em cảm thấy bà nội sẽ không biết rốt cuộc là ai cứu mình sao?”

Vẻ mặt Lý Ái Vân nghiêm lại: “Ý anh là, bà nội biết là anh cứu bà ấy, nhưng vẫn muốn quy công lao về cho bác hai?”

“Cái này đối với bác hai mà nói là một cơ hội tốt, đài truyền hình thành phố công khai mạnh mẽ như thế bệnh viện cũng sẽ xem trọng bác ấy. Công lao đặt lên người bác ấy còn có lợi hơn nhiều so với để trên người tôi, với thành tích này, tiền đồ của bác hai không phải xán lạn hơn sao? Lão thái thái đó, đúng thật là rất thông minh.” Phan Lâm lắc đầu.

Lý Ái Vân im lặng, một lát sau mới hỏi: “Anh cứu bà nội bằng cách nào?”

“Chỉ là tùy tiện ấn đại mà thôi.”

“Ấn?”

“Xoa bóp, hiểu không? Trước đây tôi không có gì làm nên xem vài cuốn sách chỉ dạy massage xoa bóp, rồi tự học.”

“Như thế sao?” Lý Ái Vân tỏ ra khó tin.

Phan Lâm mỉm cười chẳng giải thích gì thêm.

Lý Ái Vân bán tín bán nghi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao cô quả thực đã từng nhìn thấy Phan Lâm lúc rảnh rỗi cầm đọc mấy quyển sách cũ nát.

“Mặc kệ thế nào thì chuyện hôm nay cũng đã xong, à đúng rồi, sáng nay ba mẹ đi ra ngoài, khoảng hai ba ngày nữa mới về.”

“Ừm.”

Phan Lâm tùy ý đáp lại một câu.

Lý Ái Vân nhìn anh có chút nghi hoặc.

Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy hôm nay Phan Lâm có gì đó kỳ quái.

Đến giờ cơm, Phan Lâm nấu một bữa đơn giản.

Nhìn những món xào tinh xảo, Lý Ái Vân sửng sốt, khuôn mặt anh đào há ra hình chữ “O”, dường như không khép lại được.

Khi nếm thử một miếng, càng khiến cô cảm thấy sốc và kinh ngạc.

“Ngon quá, cái này... là anh làm à?” Lý Ái Vân hoài nghi nhìn Phan Lâm.

Đồ ăn Phan Lâm nấu trước đây miễn cưỡng lắm mới có thể nuốt trôi, nếu không phải Lý Ái Vân cô không có nhiều thời gian, cô thà đi ăn cơm tiệm còn hơn là thử ăn cơm mà Phan Lâm nấu.

Nhưng bây giờ... chuyện gì đang xảy ra?

Tại sao kỹ năng nấu nướng của Phan Lâm lại được cải thiện vượt bậc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy?

Nó có thể so sánh với một đầu bếp trong khách sạn năm sao.

“Mau ăn đi.” Phan Lâm vừa ăn vừa hàm hồ nói gì không rõ.

Lý Ái Vân tràn đầy nghi ngờ, ăn từng miếng từng miếng nhỏ, nhưng không thể dừng lại chút nào.

Trước đây cô chỉ ăn được một bát nhỏ, nhưng bữa nay cô ăn đến hai bát, không ngờ lại bắt đầu lo lắng về cân nặng của mình.

Có phải anh chàng này đang giấu cô điều gì đó không?

Lý Ái Vân càng bối rối, nhưng cô không biết phải hỏi thế nào.

Đúng lúc này, di động của Lý Ái Vân đột nhiên vang lên.

Cô bấm nút nhận và đưa nó vào tai, nhưng một lúc sau, sắc mặt đột nhiên thay đổi liên tục.

“Có chuyện gì vậy?” Phan Lâm vừa nhìn TV vừa hỏi.

Lý Ái Vân đặt điện thoại xuống, ánh mắt thất thần, ngây người nói: “Nhà họ Lý... tiêu rồi...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play