*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lăng Tiêu nhận lỗi làm cho Phan Lâm không lường được.
Anh nhìn bộ dạng Lăng Tiêu thê thảm như vậy cũng hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Nếu cậu đã thật sự biết sai rồi, thì tôi cũng không đuổi cùng giết tận.
Nhưng hy vọng cậu có thể nhớ kỹ bài học ngày hôm nay, đừng có mà trêu chọc tôi, nếu không lân sau cậu lại rơi vào tay tôi thì đừng trách tôi vô tình.”
Phan Lâm vô cảm nói.
“Bác sĩ Lâm yên tâm, sau này Lăng Tiêu không dám đối địch với anh, không dám nữa đâu!”
Lăng Tiêu quỳ trêи mặt đất, khấu đầu với Phan Lâm.
“Tự giải quyết ổn thỏa!”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, rồi rời đi.
“Bác sĩ Lâm, xin anh hãy dừng bước.”
Lăng Tiêu hồ lên.
“Còn có chuyện gì?”
Phân Lâm nghiêng người.
“Lăng tiêu bản lĩnh không bằng người, thua trêи tay bác sĩ Lâm.
Dựa theo quy định, Thiên Kiêu Lệnh trong tay Lăng Tiêu giao cho anh, anh sẽ trở thành Tân Thiên Kiêu! Dựa vào Thiên Kiêu Lệnh sẽ được đại hội chứng nhận thân phận hạt giống tốt! Có cái Lệnh này là có được thân phận hạt giống tốt, anh sẽ có nhiều chỗ tốt.”
Lăng Tiêu móc ra một khối lệnh bài bằng ngọc từ trong túi áo bên hồng, hai tay giơ lên cao.
Phan Lâm kỳ quái nhìn lệnh bài, lại nhìn thấy trêи lệnh bài có đánh dấu một con số.
“Hai mươi?”
“Đây là bài vị!”
Lăng Tiêu thấp giọng nói: “Tôi đứng thứ 20 trêи bảng Thiên Kiêu.”
“Bảng Thiên Kiêu là cái gì?”
“Chính là bảng hạt giống của đại hội.
Đại hội tổng cộng có 20 tuyển thủ hạt giống.
20 người này sẽ được miễn những lần sàng lọc của đại hội.
Trực tiếp tiến vào khu kiểm tra trung tâm, cũng xem như là một kiểu phúc lợi.
Tất nhiên, điêu kiện tiên quyết là bác sĩ Lâm muốn cầm Thiên Kiêu Lệnh này để chứng nhận thân phận hạt giống.”
Lăng Tiêu trả lời.
“Nói như vậy, có được Thiên Kiêu Lệnh đồng nghĩa với việc có tư cách tham gia đại hội phải không?”
Phan Lâm hỏi.
“Đúng vậy.
Gia tộc Tư Mã chúng tôi vì có lệnh bài này mà có được tư cách tham gia đại hội.
Hiện tại, tôi thua dưới tay bác sĩ Lâm, dựa theo quy tắc của Thiên Kiêu Bảng, tôi phải giao lệnh bài cho anh.
Mong bác sĩ Lâm hãy nhận lấy.”
Lăng Tiêu nói.
“Vậy sao?”
Phan Lâm khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào khối lệnh bài kia, cuối cùng cũng vươn tay cầm lệnh bài.
Nhưng khi anh vừa cầm lấy lệnh bài kia, Lăng Tiêu bất ngờ nhanh chóng lấy ra một khẩu súng lục từ trong cổ tay áo, không do dự bản vào Phan Lâm.
Khoảng cách gân như vậy, cho dù Phan Lâm có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể né được viên đạn, càng không kịp dùng ngân châm đỡ đạn! Đoàng!
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT