*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời nói này đã đắc tội hết những bảo vệ đứng đầu ở đây.
Mọi người tức giận trong lòng.
Đội trưởng cũng âm thầm buồn bực.
Không biết suy nghĩ Anh là vì muốn tốt cho Phan Lâm, còn Phan Lâm thì sao? Xem cái giọng điệu này của anh, ngược lại là ngại anh kinh sợ? Cho dù là ai thì nghe những lời này cũng không thoải mái, huống hồ những người này còn là những bảo vệ đứng đầu ngông cuồng tự cao tự đại.
Bọn họ đi làm ở công ty Mạn Long, nhưng không phải vì tiền.
Có một số người chỉ là vì trả lại nhân tình của Công ty Mạn Long mà thôi.
Đến loại trình độ của bọn họ, tiền bạc đã không giữ được họ nữa rồi.
“Anh Lâm, không phải chúng tôi sợ.
Chỉ là xuất phát từ suy nghĩ cho sự an toàn của cá nhân anh.
Cho dù hôm nay anh hả được giận rồi vậu ngày sau thì sao? Anh có thể tiêu diệt nhà họ Kiêu không? Không phải lần nào anh cũng có thể mời được lão tổng huy động tất cả mọi người bảo vệ an toàn cho anh.
Nếu như một ngày nào đó chúng tôi không thể bảo vệ cho anh trong khi nhà họ Kiêu muốn ra tay.
Vậy thì phải làm sao? Anh chưa từng nghĩ tới sao?”
Đội trưởng trâm giọng nói.
“Lui xuống đi.”
Phan Lâm lạnh nhạt nói.”
“Anh Lâm”
“Lẽ nào anh muốn tôi gọi điện cho ông chủ của anh mời anh đi xuống?”
Phan Lâm liếc nhìn cậu ta Đội trưởng mấy máy môi, cuối cùng từ bỏ việc khuyên nhủ, chỉ thấp giọng nói: “Anh Lâm, chúng tôi sẽ thực hiện chức trách của chúng tôi, bảo vệ anh an toàn.
Nếu như tình hình sự việc đến mức không thể khống chế được.
Chúng tôi sẽ cưỡng chế đưa anh đi, hy vọng tới lúc đó anh có thể thông cảm cho mưu tính của chúng tôi.”
Phan Lâm không nói gì.
“Người bạn nhỏ này đúng là thức thời, bác sĩ Lâm, còn anh?”
Kiêu Khánh Tùng hừ lạnh hỏi.
Phan Lâm cầm điện thoại di động lên, tiện tay bỏ vào túi áo, yên lặng nhìn Kiêu Vỹ: “Đã đến 5 phút rồi.”
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT