*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhìn xung quanh toàn là đám người áo đen, Lý Ái Vân trở nên hoảng loạn.

Phan Lâm rất tỉnh táo, nhưng sắc mặt lại lạnh lão vô cùng.

Anh không biết rốt cuộc mẹ nuôi đã làm gì với nhà họ Kiêu nhưng mặc kệ thế nào, một người sống sờ sờ lại trở nên thế này, vậy mà nhà họ Kiều lại còn muốn đuổi cùng giết tuyệt? Chẳng lẽ bà không phải họ Kiều’ ư? Phan Lâm siết chặt nắm đấm, ánh mắt rét lạnh hòa cùng tức giận.

Anh nhất định phải đòi lại công bằng này! “Mày là Phan Lâm?”

Một gã đàn ông đeo kính râm quét mắt nhìn Phan Lâm, lạnh lùng hỏi.

“Là tôi.

Phan Lâm vỗ mu bàn tay của Lý Ái Vân, sau đó mặt không chút thay đổi nói: “Các người muốn làm gì thì mau chóng làm đi, nhưng tôi cần nhắc nhở các người một câu, một khi động thủ thì không thể hối hận được đâu!”

“Hừ, ngạo mạn!”

“Những đứa rác rưởi mạnh mồm như mày tao thấy nhiều rồi, giờ mày đứng đây mà la hét đi, lát sau sẽ nằm rạp xuống đất mà gào thét thôi, bọn tao thấy nhiều lắm rồi, đừng nói nhảm nữa, để tao xem mấy đánh được mấy cái!”

Gã đàn ông đeo kính râm nói xong liền muốn động thủ.

“Dừng… dừng tay! Các anh đừng làm loạn!”

Lý Ái Vân với gương mặt tái nhợt vội vàng ngăn bọn chúng lại.

“Con thối, bọn tao không đánh đàn bài! Mày tránh ra.”

Gã đàn ông đeo kính râm nói.

“Các anh, tôi… Chông tôi đã làm gì sai sao? Tôi thay anh ta xin lỗi các anh được không?”

Lý Ái Vân run rẩy nói.

“Cô không cần xin lỗi, bọn tao chỉ cần đập nát hai chân của nó là được, đây là nhiệm vụ của cấp trêи, cô tránh ra, nếu không đừng trách bọn tao không tuân thủ nguyên tắc!”

Gã đàn ông đeo kính râm mặt không biểu tình nói.

Đập nát hai chân? Như thế thì chết mất? Lý Ái Vân vốn không biết những người này là do nhà họ Kiều phái tới, thì làm sao có thể nói lý lế? Lý Ái Vân mở miệng như muốn nói điều gì nhưng Phan Lâm đã ngăn cô lại.

“Ái Vân, em tránh ra phía sau, những người này anh sẽ giải quyết!”

“Anh đừng hồ đồ!”

Lý Ái Vân bỗng nhiên quay người nhìn anh chằm chằm, nói: “Anh không thấy tình hình bây giờ hay sao?”

Phan Lâm âm thầm nhíu mày, không muốn giải thích với cô nữa.

Anh cũng không muốn lộ ra thân phận với Lý Ái Vân, điều đó không cần thiết.

“Xông lên!”

Lúc này, gã đàn ông đeo kính râm vang lên một âm thanh vô tình.

Lời vừa dứt, đám người xung quanh lập —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play