*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trêи xe cứu thương, Phan Lâm cầm lấy tay của Kiêu Thu Yến rồi nhẹ nhàng nhấn xuống.

Tuy thủ pháp của anh rất nhỏ nhưng lặp lại vài lần thì sắc mặt của Kiều Thu Yến đã tốt hơn rất nhiều, khí sắc đã hơi khôi phục.

Nhưng Lý Ái Vân ngồi bên nhìn thấy thì nghĩ rằng kết quả này là do mấy nhân viên y tế sơ cứu.

“Chúng ta đang đến bệnh viện nào?”

Lúc này, Phan Lâm đột nhiên hỏi.

“Gần đây nhất là bệnh viện nhân dân số 1, tình trạng của bệnh nhân này đang khẩn cấp nên nhất định phải phẫu thuật, đến bệnh viện nhân dân số 1 là hợp lý.”

Một bác sĩ trên xe nói.

“Bệnh viện nhân dân số 1 tại Yến Kinh rất tốt sao?”

Phan Lâm hỏi một câu.

“Coi như là vậy, nhưng thật ra tốt nhất vân là bệnh viện Yến Đình chỉ nhánh 1, nhưng khoảng cách lại khá xa.”

“Trừ Yến Đình ra thì còn không?”

“Đó chính là bệnh viện Đông y Việt Nam, cũng khá gần đây, nhưng muốn khám bệnh phải đặt lịch trước, dù sao đông tây nam bắc ai cũng đổ dồn về đó để chữa bệnh.”

“Vậy chở bệnh nhân sang đó đi.”

Phan Lâm mở miệng nói.

Anh vốn không định để các bác sĩ kia thăm khám, mà quyết định tự anh sẽ cứu chữa cho Kiều Thu Yến, nếu là bệnh viện Đông Y thì cơ sở thiết bị sẽ có đầy đủ.

“Được.”

Bác sĩ kia cũng không dài dòng, nói mấy lời với tài xế, xe chạy thẳng tới bệnh viện Đông Y.

Lý Ái Vân nghe thế thì gấp gáp, vội vàng nói khẽ: “Phan Lâm, đến bệnh viện nhân dân số 1 không phải rất tốt sao? Nếu như đến bệnh viện Đông Y, không mời được bác sĩ tốt thì rất khó để chữa cho mẹ nuôi, nhưng nếu mời thì chúng ta không có nhiều tiền đâu.”

Lý Ái Vân theo thường tình cân nhắc đến tình trạng kinh tế, mặc dù không biết Phan Lâm có bao nhiêu tiền nhưng Phan Lâm đang khó khăn, cô đoán chừng Phan Lâm cũng không có nhiều hơn 50 mươi triệu đâu.

“Em đừng lo chuyện này, anh sẽ xoay sở được.”

Phan Lâm nói.

“Em nói cho anh biết, Phan Lâm, anh đừng nên làm loạn, nếu có tiền cũng đừng phung phí, trị một lần cũng chưa chắc hết bệnh! Hiện tại tình trạng của mẹ nuôi rất nghiêm trọng, có rất nhiều khoản phải cần tiên, anh nhất định phải tiết kiệm một chút, hiểu chưa?”

Lý Ái Vân nghiêm túc nói.

“Yên tâm, anh biết.”

“Vậy… Nếu như không đủ tiền, anh cứ nói với em, em… Em cũng còn một khoản…”

Lý Ái Vân ngập ngừng nói.

Phan Lâm có chút ngoài ý muốn nhìn cô, quay sang nhẹ gật đầu, cười nhạt một tiếng: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn đâu, em chỉ muốn tận nghĩa vợ chồng, chờ sau này ly hôn, em sẽ không còn liên quan đến bà ấy.”

Lý Ái Vân lắc đầu. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play