*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy người Phan Ngữ Nhiên và Phan Chấn Hào vội vàng lên máy bay đến Yến Kinh.

Sắc mặt của Phan Ngữ Nhiên tối sầm, cả người Phan Chấn Hào và Phan Thanh vẫn còn đang run rẩy, vẻ mặt mỗi người đều trắng bệch ngồi cũng không yên.

“Sao lại có thể như vậy chứ…sao lại có thể như vậy được?”

Phan Thanh không ngừng lẩm bẩm, con ngươi của anh ta giãn ra và ngồi trêи ghế mà toàn thân đều run lên cầm cập.

“Anh ơi có phải anh có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Cô tiếp viên thấy tình trạng của anh ta như vậy không khỏi cất tiếng hỏi.

Nhưng Phan Thanh hoàn toàn không nghe thấy lời cô ta nói, cả người dường như đang chìm trong nỗi sợ hãi tột độ vẫn run lên như cũ.

“Anh ơi…anh ơi…”

Cô tiếp viên lại gọi thêm mấy câu.

“Cậu ấy không sao đâu chỉ là hơi mệt mỏi một chút nghỉ ngơi là được rồi, cô cứ đi bận việc của mình đi.”

Phan Chấn Hào đang ngồi bên cạnh cố nặn ra một nụ cười và nói với cô tiếp viên.

“Dạ vâng thưa anh, nếu như có yêu cầu gì lúc nào cũng có thể tìm tôi.”

Cô tiếp viên mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Nhưng khi cô tiếp viên đó vừa mới rời khỏi thì nụ cười trêи mặt của Phan Chấn Hào chậm rãi biến mất.

Một tay của anh ta siết chặt lấy tay vịn của ghế, ngay sau đó tuy rằng trêи khuôn mặt của anh ta không có vẻ sợ hãi như Phan Thanh nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ được sự căng thẳng và kiêng kị.

Phan Ngữ Nhiên ngồi bên cạnh cũng nhắm chặt đôi mắt đẹp lại và không nói một lời nào cả, mặc dù vẻ mặt rất bình tính nhưng mí mắt của cô ấy vẫn liên tục giật mạnh.

Rõ ràng là cô ấy cũng không có cách nào giữ được sự thản nhiên.

“Em à!”

Cuối cùng Phan Chấn Hào không còn ngồi yên được nữa, anh ta ngẩng đầu kêu lên một tiếng với Phan Ngữ Nhiên.

Cô ấy không hê nhúc nhích thậm chí mí mắt cũng không thèm mở ra.

Phan Chấn Hào nhấp môi dưới và cẩn thận lên tiếng: “Này…em ơi…em, em có thể giúp anh nói một ít lời hay được không?”

“Anh cảm thấy em còn có thể nói được gì nữa đây? Em nên nói như thế nào?”

Phan Ngữ Nhiên chậm rãi mở ra đôi mắt đẹp của mình và hỏi ngược lại một câu.

“Điều này…em ơi, chuyện này cũng không hẳn là lỗi của anh, anh…anh chỉ là phụ trách làm ra đơn thuốc đó, còn thuốc dẫn cũng không phải do bọn anh tự suy đoán ra, gia tộc…gia tộc không nên trách cứ bọn anh mới phải!”

Phan Chấn Hào vội vàng mở miệng nói.

Ngay cả bản thân anh ta cũng cảm thấy rối rắm.

Vốn tưởng rằng mình đã lập được công to sao đột nhiên lại trở thành đầu sỏ gây tội rồi.

“Gia tộc không có trách cứ anh mà thực ra cũng không có ai trách tội anh cả, nhưng…chuyện này cần phải đưa ra một lời giải thích!”

Phan Ngữ Nhiên lắc đầu nói: “Các anh không thể để cho bề trêи phải gánh vác hết thảy mọi chuyện này đi?”

Ngay khi lời vừa mới dứt, sắc mặt của mấy người Phan Chấn Hào và Phan Thanh đã trở nên u ám.

Quả thật người nhà họ Phan lại không phải là kẻ ngốc.

Họ đều có thể nhìn ra tất cả chuyện này không hoàn toàn là lỗi của bọn họ, bởi vì kỹ năng của họ vẫn chưa đạt đến trình độ cao như vậy.

Không có ai trách cứ Phan Chấn Hào và Phan Thanh vì dù sao đơn thuốc này cũng quá thâm thúy.

Nhưng…vẫn cần phải có kẻ chết thay mà cái nồi này vẫn phải có người khiêng.

Phan Chấn Hào biết bây giờ nhờ ai câu xin thay cũng đều vô ích! Trừ khi chuyện này còn có cơ hội để xoay chuyển nhưng rất rõ ràng điều này là không thể.

Máy bay dân hạ cánh và trượt trên đường bằng.

Khi máy bay đã dừng lại hẳn, mọi người bước ra khỏi sân bay thì thấy bên ngoài đã đậu mấy chiếc xe ô tô màu đen.

Nhìn những người đàn ông mặc vest và đeo kính râm, hô hấp của mấy người Phan Chấn Hào đột nhiên đông cứng lại.

“Lên xe đi”

Một người đàn ông mở cánh cửa xe và nói với mấy người họ.

Tất cả mọi người chỉ có thể miễn cưỡng lên xe.

“Đưa cô Ngữ Nhiên về trước đi.”

“Không cần, tôi muốn đi cùng họ đến Hình Kính Tư! Chú Phan Tùng là người ngay thẳng nhưng tôi cũng muốn nghe xem thái độ của mọi người về chuyện này.”

Phan Ngữ Nhiên khẽ nói.

Người đàn ông gật đầu sau đó nhấn chân ga.

Chiếc xe đi vòng vèo không biết là đã chạy bao lâu thì đến một ngọn đồi, trêи ngọn đồi có một tòa trang viên được sơn toàn bộ bằng màu đen, cho dù là kiến trúc hay sàn nhà đều cho người ta cảm giác như một tòa lâu đài hắc ám.

Phan Ngữ Nhiên hoàn toàn không hề xa lạ với nơi đây. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play