*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những người nhà họ Phan này cau mày, vẻ mặt đều rất hoang mang.
Không hoàn thiện cho nên dừng hết lại sao? Bác sĩ Lâm thiên tài này sao vẫn nhất quyết làm lại cái này? “Cho nên anh đang muốn nhấn mạnh điều gì? Nhấn mạnh chuyện Tập đoàn Dương Hoa của các anh phải chịu tổn thất lớn à? Hay muốn nhấn mạnh rằng năng lực của Tập đoàn Dương Hoa đã mạnh hơn nhà họ Phan chúng tôi?”
Đôi mày liễu xinh đẹp của Phan Ngữ Nhiên khẽ chau lại.
“Không, tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng loại thuốc mới vẫn chưa hoàn thiện mà thôi!”
Phan Lâm nhìn chằm chằm Phan Ngữ Nhiên rồi đáp.
“Đáng tiếc quá, chúng tôi đã thay đổi để nó được hoàn thiện hơn rồi.”
Phan Ngữ Nhiên lắc đầu đáp, cũng không thèm phí lời thêm với Phan Lâm nên đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
Mà lúc cô ấy rời khỏi phòng làm việc thì một giọng nói lạnh lùng cũng vang lên.
“Các người vẫn chưa thay đổi để hoàn thiện nó…”
Đó là giọng nói của Phan Lâm.
Nhưng lúc mọi người ngoảnh đầu lại nhìn thì chỉ thấy đó là do Phan Lâm cố già mồm nói thêm mà thôi.
“Ngu ngốc.”
Phan Chấn Hào khẽ cười lắc đầu nói.
Mấy người nhà họ Phan đều rời đi hết, bọn họ cũng không thèm để ý đến lời của Phan Lâm.
Phan Lâm lại lắc đầu liên tục nói tiếp: “Có lẽ chưa đến một ngày nữa, các người sẽ hiểu ý của tôi là gì thôi.”
“Tổng giám đốc Phan, phía quân đội cho cử người đến rồi, vừa nãy đã liên hệ với chúng ta để bắt đầu cung cấp nghĩa vụ cứu trợ cho mọi nơi, hiện tại đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi ạ.”
Hàn Long bước đến nói với vẻ kính trọng.
“Được, bây giờ chỉ cần đợi tất cả nổ ra là được.”
Phan Lâm lại nhắm mắt, chau chặt mày lần nữa.
Sau khi rời khỏi Tập đoàn Dương Hoa, Phan Ngữ Nhiên đi thẳng đến nhà hàng lớn nhất ở đây gọi một bàn đầy ắp thức ăn rồi bắt đầu ăn ngon lành.
“Em họ này, chúng ta không trở vê Yến Kinh à?”
Phan Chấn Hào dè dặt hỏi.
“Mục đích em đến đây lần này chủ yếu là muốn thư giãn, thả lỏng một chút chứ không phải để khuyên bảo cái thằng ngốc họ Phan kia.
Có khuyên hay không thật ra cũng không quan trọng lắm, dù sao những kẻ đã chống đối nhà họ Phan chúng ta có mấy ai có kết cục tốt đâu?”
Phan Ngữ Nhiên gắp một miếng bánh tinh xảo rồi há miệng cắn một miếng nhỏ.
“Như vậy cũng đúng, nếu em họ đã muốn đến đây chơi hai ngày thì anh đây sẽ đi cùng em coi như là thư giãn trước khi có hội nghị lớn nhé.”
Phan Chấn Hào cười nói.
Rồi hai người bắt đầu ăn uống no say.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người bắt đầu tham quan mấy danh lam thắng cảnh lịch sử nổi tiếng ở Giang Thành.
Cho dù là ở Giang Thành nhưng khắp ngõ nhỏ phố lớn đâu đâu cũng đều có quảng cáo của nhà họ Phan, từ đầu phố đã có thể nhìn thấy không ít học sinh đang phát tờ rơi, những màn hình lớn trong trung tâm thương mại đều đang quảng cáo sản phẩm thuốc mới của nhà họ Phan.
Có thể nói đây là mức độ tuyên truyên tốn nhiều công sức nhất từ trước đến nay.
Phan Ngữ Nhiên, Phan Chấn Hào và Phan Thanh đều quan sát mọi thứ và thâm hiểu rõ ở trong lòng.
Tất cả những chuyện này đều là để chuẩn bị cho hội nghị trọng đại của toàn gia tộc.
“Ông nội, ông chậm một chút, ông có bệnh tim mà, bác sĩ nói ông không thể vận động quá sức được đâu ạt”
Mà lúc này, một giọng nói lo lắng vang lên trêи con đường nhỏ bên cạnh thảm cỏ xanh biếc.
“Ha ha, thằng nhóc con cháu không hiểu được đâu.
Dạo gân đây ông đang uống cái gì mà “viên tổng hợp dưỡng tâm’ ấy nên trái tim của ông đã khỏe mạnh như cũ từ lâu rồi, mấy cái chạy nhảy cỏn con này có là gì đâu?”
Một ông lão vừa chạy vừa cười ha hả nói với cháu trai của mình.
Nhìn khuôn mặt của ông cụ chắc ít nhất cũng phải tám mươi tuổi rồi nhưng bước chân vẫn như bay, thật sự khiến người khác phải lo lắng thay.
—————————-