*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chiếc xe tải lao thẳng vào cửa khách sạn và làm cánh cửa vỡ tung.
Bụi bay mù mịt, đất đá văng tung tóe, một bốt điện thoại ở đây và một chiếc ô tô bên đường đều bị ảnh hưởng.
Cảnh tượng trở nên lộn xộn.
Người qua đường la hét, có người lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
Chủ khách sạn cũng sợ hãi, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng rất may, không có ai ở cửa khách sạn, cũng không có nhân viên bị thương.
Chỉ là Triệu Quốc Cường… không may mắn như vậy.
Phan Thanh sắc mặt xám xịt từ trêи mặt đất đứng dậy, mọi người nhìn xuống bánh xe tải, thì thấy Triệu Quốc Cường lúc này đã bị nghiên nát, ruột và nội tạng đều bị ép ra ngoài, cái chết đặc biệt thê thảm.
“Sao lại có thể như vậy?”
Phan Thanh khϊế͙p͙ vía.
Hắn cảm thấy vụ tai nạn này không đơn giản như vậy, hắn quay người, liên muốn rời đi.
Nhưng lúc hắn vừa mới quay lại thì một đám người liên xuất hiện sau lưng hắn, ngăn cản đường đi của hắn.
Không! Phan Thanh vội vàng vò hai mảnh giấy thành viên, lặng lẽ nhét vào ven đường.
Những người này đã bước tới.
Dẫn đầu là Thủy Bình Vân.
Cô ta mặc một cái áo khoác lông chôn, một phong cách cao quy như nữ vương, hai con người cụp xuống nhìn Phan Thanh, cử chỉ vô cùng khí thế.
“Anh chính là Phan Thanh?”
Cô ta mở miệng.
“Nếu biết thân phận của tôi, vậy cũng nên biết người nhà họ Lâm ở Yến Kinh, các người là ai, muốn làm gì?”
Phan Thanh ngầm hít vào một hơi, ổn định lại tâm trạng hoảng loạn, trâm giọng.
“Chúng tôi là ai thì trong lòng anh hẳn là đã rõ, đi thôi Phan Thanh, Chủ tịch Lâm muốn gặp anh.”
Thủy Bình Vân lạnh nhạt nói.
“Gặp tôi? Hừ, Bác sĩ Lâm cũng xứng?”
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT