*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thân thể Trưởng lão Chu lập tức cứng đờ tại chỗ, bà ta kinh ngạc nhìn đống chai lọ trong tay, giống như con rối không thể cử động được nữa.

Bà ta biết rõ châm này có ý nghĩa gì.

Bà ta cố gắng ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn Phan Lâm, run rẩy nói: “Phan Lâm… Mày, mày thật là ác độc… “Bà ác độc với tôi, sao tôi có thể nhân từ với bà được?”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Miệng Trưởng lão Chu mở rộng như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng đúng lúc này, một lượng lớn máu đen ồ ạt tuôn ra từ trong miệng bà ta, bà ta ngã luôn xuống đất, co giật một lát rồi nằm im luôn.

Người xung quanh trợn to mắt, thấp thỏm nhìn cảnh tượng kinh khủng này.

“Bác sĩ Lâm, anh đã làm gì vậy?”

“Trưởng lão Chu… Trưởng lão Chu sao thế?”

Mọi người vừa hoảng sợ vừa bàng hoàng.

Nhưng Dược Vương đã nhìn ra mánh khóe này, bà chậm chạp nói: “Cây kim châm kia không bình thường! Nó thúc đẩy độc tố trong cơ thể Trưởng lão Chu lan nhanh hơn! Khiến độc tố trong cơ thể bà ta nhanh chóng phát tác, thậm chí là không có cơ hội sử dụng thuốc giải, có thể nói tất cả chất độc, tất cả chiêu trò của Trưởng lão Chu đều bị Bác sĩ Lâm nhìn thấu hết, cơ bản là trình độ của Trưởng lão Chu không cao siêu như Bác sĩ Lâm!”

Điều này khiến tất cả mọi người ở đây sợ đến mức không nói nên lời… Thì ra Bác sĩ Lâm còn có chiêu này.

Đây chính là Trưởng lão Chu của Thiên Địa Giáo đói Đây chính là Đại trưởng lão quản lý Y tông đó! Cứ thế bị Phan Lâm giải quyết xong rồi? Hơn nữa còn bị giải quyết bằng cách thức áp đảo nữa… Thật quá kinh khủng… Không ít người xung quanh đều giật mình, ánh mắt nhìn Phan Lâm đầy vẻ sợ hãi.

“Trưởng… Trưởng lão Chu…”

Hai chân Văn Vũ Hải run lập cập. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play