*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bên trong một gian phòng, ba trưởng lão của Thiên Địa Giáo đang dùng vẻ mặt không thay đổi nhìn Phong Thanh.
Phong Thanh cũng cười theo, thoáng lộ ra vẻ lo lắng.
“Phong Thanh, Trịnh Tú Lan đang ở dưới chân núi thật sao?“ Tam trưởng lão lạnh lùng hỏi.
“Vâng, thật sự là đang ở đó, con vừa mới gọi điện thoại lại cho đồ đệ của con! Vết thương của Trịnh Tú Lan đã được xử lý xong, đợi sau khi băng bó xong, con sẽ gọi cho đồ đệ của con đưa cô ta lên núi!”
Phong Thanh vội vàng nói.
“Hừ, tốt nhất là như vậy, Phong Thanh, lá gan cũng lớn lắm, dám can thiệp vào chuyện riêng của Thiên Địa Giáo chúng ta? Biết điều này có nghĩa là gì không? Nếu không phải vì sư phụ của cậu cũng có chút quan hệ với Thiên Địa Giáo chúng tôi, cậu nghĩ hôm nay cậu sẽ như thế nào?”
Tam trưởng lão hừ lạnh một tiếng.
“Sau này Phong Thanh sẽ không dám nữa, xin tam trưởng lão đừng giận, đừng giận!”
Phong Thanh lại ríu rít xin lỗi lần nữa, thái độ thành khẩn.
“Thôi, hôm nay là ngày vui của cậu chủ, cũng đến để chúc mừng, nếu tôi ra tay, truyên ra ngoài cũng khó ăn nói, đi thôi, đi uống rượu, ngày mai bảo đồ đệ đưa trước ba mươi lăm tỷ tiền bồi thường, đừng gây chuyện nữa, nếu không thì không xuống nổi ngọn núi này nữa đâu!”
Cuối cùng, tam trưởng lão phất phất tay.
“Vâng thưa trưởng lão!”
Phong Thanh như trút được gánh nặng, vội gật đầu lui ra ngoài.
Chờ đến lúc anh ta trở lại chỗ ngồi, Hoắc Văn Quốc đã đi mời rượu được một vòng.
Nhìn thấy anh ta đi tới, trêи mặt những người xung quanh đều lộ ra một nụ cười sâu xa và thái độ mỉa mai.
“Ôi, Phong Thanh, thế nào rồi? Chắc cảm thấy khó chịu lắm hả?”
Người bên cạnh giơ chén rượu cười hì hì nói.
Phong Thanh không nói gì.
“Ngay cả Thiên Địa Giáo cũng dám đắc tội, Phong Thanh, tôi nghĩ hẳn não ông bị teo rồi.”
Hoắc Văn Quốc lãnh đạm nói.
—————————-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT