*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một tiếng kêu gào này của Phan Lâm, dường như đã hoàn toàn khiến cho sợi dây thần kinh đang hết sức căng thẳng trong lòng của Trịnh Tú Lan được buông lỏng xuống một cách triệt để.

Cô ấy kinh ngạc nhìn người trước mặt, cặp mắt có chút mờ mịt muốn cố hết sức để nhìn cho rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông này.

Nhưng đến cuối cùng, cô ấy vẫn không chống đỡ được mà nhắm hai mắt lại.

Cũng không biết là do quá mệt mỏi hay là ý chí trong lòng sau khi nhìn thấy anh thì cuối cùng cũng sụp đổ, cô ấy, không cố gắng nổi nữa.

Phan Lâm kề sát trán mình lên trêи trán của Trịnh Tú Lan, phát hiện ra cô ấy không chỉ bị sốt nhẹ, mà sức sống cũng rất yếu ớt, tinh thần và sức lực đều rơi vào tình trạng lao lực quá độ, cho nên cô ấy đã vô cùng mệt mỏi mà ngất đi, đương nhiên, những thứ này đều rất quan trọng… Tâm mắt của Phan Lâm một lần nữa dời đi, dừng lại ở trêи bàn tay kia của Trịnh Tú Lan.

Nhìn bàn tay nhỏ bé, máu thịt trộn lẫn đến mức mơ hồ không phân biệt rõ được, thậm chí còn đã bắt đầu mưng mủ kia, đầu của Phan Lâm gần như là muốn nổ tung ra vậy.

Anh là Bác sĩ, anh có thể nhìn ra được, vết thương như thế này nhất định là do bị người chà đạp, giày xéo mà thành! Rốt cuộc Trịnh Tú Lan đã phải chịu nỗi tủi nhục đến như thế nào mới có thể biến thành như vậy? Phan Lâm không dám nghĩ tới.

Anh sợ.

Nhưng giờ phút này, tức giận gân như đã chiếm đoạt hết dòng suy nghĩ của anh.

Anh nhanh chóng rút một cây châm bạc ra, đâm lên trêи tay nhỏ tàn tạ của Trịnh Tú Lan, thay cô ấy giảm bớt nỗi đau đớn, đồng thời cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa nắn cái chân bị gãy lìa của cô ấy.

Hơi thở của sức lực tràn vào, làm giảm bớt đi những cơn đau đớn kịch liệt do xương cốt bị gãy lìa mang tới.

Nhưng những thứ này từ đầu đến cuối đều chỉ là trị ngọn chứ không trị được tận gốc.

“Thầy Văn Quốc, xin lập tức lái xe lên núi, tôi phải đưa bạn của tôi xuống núi trị bệnh.”

Trêи mặt của Phan Lâm lúc này không thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào, vô cùng bình tĩnh mà nhìn về phía Hoắc Văn Quốc nói.

“Lái xe lên núi? Hừ, trước không bàn đến chuyện những loại xe thông thường không thể nào lên núi được, mà cho dù có lên được đi chăng nữa, nhưng mà đây lại là cái thái độ gì vậy? Võ quán Ngọc Hòa của tôi muốn gọi tới thì tới, muốn đuổi đi là phải đi hay sao? Còn cái con nhóc này nữa, cô ta chính là người mà Thiên Địa Giáo muốn bắt, đưa cô ta đi là có ý gì? Muốn chết? Chết thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mà đừng có làm liên lụy đến Võ quán Ngọc Hòa của chúng tôi.”

Hoắc Văn Quốc lạnh nhạt nói.

Phan Lâm nghe xong nhưng không nói gì. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play