*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cái… Cái này…”

Hoắc Vấn Nam mở miệng, lại không biết nên trả lời thế nào.

“Không ai báo cảnh sát à? Vậy tự tôi đi vào phòng lấy điện thoại là được rồi.”

Phan Lâm thản nhiên nói rồi đi về phía cửa.

Toàn bộ ván cờ ngay lập tức thay đối.

Rõ ràng Hoắc Vãn Nam có sơ sót ở chỗ này! Mà ngay lúc này, Tịch Xuân Hương, người đang nằm trêи giường đột nhiên kêu lên một tiếng, bổ nhào lên người Phan Lâm.

Nhìn bộ dáng của cô ta lúc này có vẻ như là muốn để lại mấy dấu vết đánh tay trên người của Phan Lâm.

Mà một động tác này của cô ta vừa xuất hiện cũng tức nghĩa là cô ta đã thừa nhận lời lý lẽ của Phan Lâm rồi.

Không đánh đã khai rồi.

Chuyện này từ đầu đến cuối chỉ là một ván cờ.

Một ván cờ mà Hoắc Vẫn Nam bày ra hòng khiến cho Phan Lâm mất hết danh dự.

Động tác của Phan Lâm cũng được coi là nhanh, anh nhanh nhanh chóng chóng né sang bên cạnh.

Tịch Xuân Hương bổ nhào vào khoảng không lập tức ngã xuống đất, hình ảnh vô cùng chật vật. —————————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play