*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sắc mặt của Phan Lâm thay đổi vô cùng kì quái, lúc đó lúc trắng, vả lại mồ hôi không ngừng rơi dài từ khuôn mặt xuống.
Cơ thể run rẩy kịch liệt cũng làm cho anh có chút đứng không nổi nữa.
Cơ thể anh lảo đảo một cái, xém chút nữa ngã nhào xuống đất, một tay vội vàng chống vào cái bàn, không cho bản thân mình ngã xuống.
"Anh Lâm!”
Trịnh Tú Lan vội vàng gọi, lập tức đỡ lấy Phan Lâm, nước mắt không kiềm được không ngừng lăn xuống. “Anh... Anh không sao.” Môi của Phan lâm cũng trở nên tái mét, run rẩy nói.
“Không! Bác sĩ Lâm! Anh không thể tiếp tục kiên trì nữa! Bỏ cuộc đi! Em gả cho Thánh Y sơn trang là được! Không sao đâu! Anh Lâm, cầu xin anh bỏ cuộc đi mà!”
Trịnh Tú Lan vừa khóc vừa hét, sau đó nghiêng đầu về phía Trí Thường Hi nói: “Cô Trí! Chúng tôi bỏ cuộc rồi! Cầu xin cầu lập tức đưa thuốc giải cho tôi đi!”
“Thuốc giải? Có!”.
Trí Thường Hi híp mắt cười, lấy ra một gói thuốc bột nhỏ từ trong túi ra, kẹp giữa hai ngón tay ngọc ngà như cọng hành cười nói: “Nếu như anh chịu nhận thua, thuốc giải này chính là của anh rồi, chỉ cần kịp thời uống thuốc này, độc trong cơ thể có thể kiềm chế lại, nhưng nếu như anh còn tiếp tục chống cự, chờ chất độc thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, thâm nhập vào cốt tủy... Vậy chỉ sợ là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi anh ta nữa!”.
Trịnh Tú Lan nghe vậy, sợ tới mức hồn bay phách lạc. “Anh Lâm! Bỏ cuộc đi! Mau bỏ cuộc đi!” Cô khàn cả giọng gọi. Người nhà họ Trịnh cũng không ngừng khuyên nhủ. Nhưng mà Phan Lâm hoàn toàn không để ý, vẫn như cũ kiên trì hết sức.
Anh kịch liệt thở hổn hển, xung quanh hốc mắt cũng đều ngập tràn khí đen, môi từ màu xanh lúc trước cũng trở thành màu đen sì.
Nhưng mà anh không có ngã xuống, mà lại giơ bàn tay run rẩy nắm lấy cây kim sắt trên bàn, vội vàng chích vào cơ thể.
Một kim!
Hai kim!
Ba kim!
Nhưng... Không có bất cứ hiệu quả gì!
“Hơ, uổng phí sức lực mà thôi! Tôi nói cho anh biết, loại độc này, sợ là tôi cũng chỉ có thể miễn dịch được một giọt thôi, hơn nữa không thể coi thường sự thống khổ của ba giọt chứ? Ngay cả tôi có song độc chi khu, cũng khó mà chịu đựng nổi, lúc mà anh uống hết ba giọt tuyệt thế thần độc này, anh đã thua rồi! Bác sĩ Lâm, anh bây giờ hoặc là đầu hàng, hoặc là chờ chết đi! Tự anh chọn!” Trí Thường Hi cười lạnh.
“Tôi chọn... Tiếp tục..” Phan Lâm thở hổn hển la lên, một lần nữa châm kim vào cơ thể.
“Được! Được! Anh đã muốn tìm cái chết! Vậy tôi không cản anh nữa! Tôi nói cho anh biết, nếu như anh thật sự trúng độc mà chết, vậy thì cũng là anh thua!”
Trí Thường Hi thẹn quá hóa giận, nhìn thấy Phan Lâm cố chấp như vậy, cũng hạ quyết tâm không cứu người này nữa, dứt khoát gỡ gói thuốc kia ra, đem số thuốc bên trong đổ xuống.
Vu!
Gói thuốc trắng toát tan theo gió.
“Không!”
Trịnh Tú Lạn thảm thiết hét lên.
Nhưng mà cái gì cũng không thể xoay chuyển được nữa rồi...
“Tôi đã cho anh ta cơ hội! Anh ta không trân trọng, đừng trách ai cả! Cô Trịnh, tôi thấy cô vẫn là thu dọn. đi, quay về với chúng tôi, về phần người này, chuẩn bị hậu sự cho anh ta đi!” Trí Thường Hi cười lạnh.
Trịnh Tú Lan ngơ ngác nhìn, trong con người của cô là một mảnh tro tàn.
Cô nhìn sắc mặt càng khó coi của Phan Lâm, đột nhiên, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm không khỏi nở nụ cười.
Cho dù nước mặt của cô làm ướt nhẹp khuôn mặt trắng nõn, nhưng mà cô lại cười rất vui vẻ, rất ngọt ngào.
“Cô Trịnh, cô cười cái gì?” Trí Thường Hi hoang mang hỏi.
“Nếu như có một người mà cô yêu bằng lòng chết vì cô, cô cảm thấy, cô có nên cười hay không?” Trịnh Tú Lan thản nhiên hỏi.
Trí Thường Hi sửng sốt, rất nhanh hừ nói: “Anh ta đúng là ngu!”
“Nhưng mà tôi không thấy vậy!”.
Trịnh Tú Lan cười nhạt nói: “Nếu như anh ấy chết rồi, tôi cũng sẽ chết cùng với anh ấy! Cô Trí, e là tôi không đi Thánh Y sơn trang được rồi! Nếu như có cưỡng ép giao dịch, vậy được. Mang xác của tôi mà đi đi!”
“Cô nói cái gì vậy?” Trí Thường Hi sửng sốt, đột nhiên, cô nhận thức được cái gì đó, bỗng nhiên xông về phía Trịnh Tú Lan. “Đừng có qua đây!”. Trịnh Tú Lan khàn giọng hét.
Mà trên