*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Cái gì?” Trí Cốt cũng kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Phan Lâm.
Cây chấm nhanh mạnh như vậy vậy mà bị Phan Lâm dễ dàng bắt được! “Sao có thể như vậy?”. “Châm của Trí Cột đại nhân vậy mà bị bắt được rồi!” “Người này có chút bản lĩnh nha” Những người khác trong Thánh Y sơn trang cũng liên tục cảm thán, cảm thấy không thể tin được.
Vẻ mặt cô gái Trí Thường Hi lạnh bằng, quay đầu hét: “Trí Cốt, anh đang làm cái gì vậy? Kêu anh nhanh chóng giải quyết người này, sao lại mất mặt vậy chứ?”
"Cô cả thứ lỗi” Trí Cốt vội cúi đầu. “Bớt phí lời, dốc hết sức cho tôi, lập tức làm vỡ mạch máu của anh ta! Nhanh!” Trí Thường Hi hét lên.
Trí Cốt nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt có chút dữ tợn, trực tiếp giơ tay về phía túi châm. “Huyền Vũ Thất Tinh Châm!”
Anh ta vừa hét lên, châm bạc lại bay ra hướng về phía Phan Lâm. Lần này Trí Cốt không còn phóng ra một cây châm mà phóng một lần bảy cây. Bảy cây châm xếp thành hình thần thú Huyền Vũ trên không trung, như một tấm lưới bao phủ lấy Phan Lâm. Khi châm bạc vừa mới tới gần, Phan Lâm liền giơ tay lên phía trước.
Phù!
Bảy châm bạc đột nhiên biến mất. Khi xuất hiện lần nữa toàn bộ đã nằm trên tay Phan Lâm, bị anh thoải mái kẹp ở đầu ngón tay.
"Há??"
Sắc mặt Trí Cốt tái mét.
Hơi thở Trí Thường Hi cũng gần như dừng lại. Lần này cô ta rốt cuộc hiểu rồi, không phải là Trí Cốt khinh địch, mà là người này đúng là có năng lực! “Không thể nào! Không thể nào! Tôi phải giết chết anh!” Trí Cốt hét lên, lần này anh ta phóng hết chấm bạc ra.
Trong phút chốc, toàn bộ mấy trăm cây châm bạc trong túi bị kình khí của anh ta ảnh hưởng, đồng loạt bay ra ngoài.
Vèo! Vèo! Vèo...
Hàng trăm cây châm bạc đồng thời bay ra, như mưa sao băng bắn về phía Phan Lâm,
Những cây châm đó mang theo kinh khí kinh người, hàng trăm đạo kình khí đồng loạt tấn công, làm những người xung quanh Phan Lâm phải lùi lại.
Núi giả trong vườn bị thổi ngã, mặt đất bị lật tung, đến ghế đá cũng bị nổ tung dưới đất.
Mấy người nhà họ Trịnh gần đó cũng bị thổi bay ngược lên, người sau lưng cũng phải tản ra, tiếp cận không được.
Trịnh Tú Lan lùi vào trước linh đường, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt, tim đều nâng lên đến cổ họng.
“Anh Phan!” Cô ấy hét lên, muốn tiến lên giúp đỡ.
“Kết thúc rồi!”
Trí Cốt cười nhạt một tiếng, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng. Người của Thánh Y sơn trang cũng thở ra một hơi. Dưới sự tấn công như vậy, cho dù người có ba đầu sáu tay cũng nhất định không đỡ được. Đến nỗi người nhà họ Trịnh sắc mặt đều như tro tàn.
Nhưng vào lúc mọi người tưởng Phan Lâm sẽ chết! Hai tay Phan Lâm đột nhiên giơ ra phía trước. “Không thể nào đi!” Trí Thường Hi kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Phan Lâm. Lại thấy tay Phan Lâm nhanh đến nỗi không nhìn thấy, trực tiếp bắt lấy châm bạc bay đến. Như hái sao vậy, mỗi khi đến gần một cây châm bạc, trâm bạc liền biến mất như sao.
Bao nhiêu châm bạc bay tới đều bị Phan Lâm bắt lấy bao nhiêu.
Trong một thời gian ngắn, toàn bộ châm bạc đều biến mất.
Cũng không nhìn thấy một cây châm bạc.
Mà Phan Lâm vẫn đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn người của Thánh Y sơn trang, sau đó giơ hai tay lên chầm chậm mở mười ngón tay ra.
Leng keng leng keng... Một số lượng lớn vật sáng choang rơi từ tay anh ấy xuống. Chính là số châm bạc bị anh bắt lấy!
Hàng trăm cây châm bạc từ hai bàn tay anh trút xuống như ngân hà, xinh đẹp rực rỡ...
Bich.
Trí Cốt ngồi bệt xuống đất. Khuôn mặt xinh đẹp của Trí Thường Hi cũng tái nhợt, không có cách nào chấp nhận cảnh tượng này. "Anh ta vậy mà bắt được toàn bộ rồi?” Người nhà họ Trịnh càng trợn mắt há mồm, đầu óc ong ong, không dám tin việc xảy ra trước mặt!
Cách này hoàn toàn không đoán trước được! "Quá tốt rồi! Quả tốt rồi!” Trịnh Tủ Lan vui đến khóc. “Cô cả. "
Trí Cốt quay đầu thì thầm nói.
"Trí Cốt! Anh đây là đang làm gì! Nhanh đứng lên, anh còn chưa thua đầu! Hai người là so châm, anh ta bắt được được châm của anh, chẳng lẽ anh không bắt được châm của anh ta sao? Chỉ cần anh bắt được hết châm của anh ta, hai người ít nhất cũng hòa!” Trí Thường Hi thấp giọng nói.
“Nói đúng!”
Trí Cốt xốc lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy nhìn Phan Lâm: “Chỉ cần tôi tôi bắt được toàn bộ châm của anh ta, vậy chúng tôi liền hòa! Tôi còn chưa thua! Tôi còn chưa thua!”
“Vậy sao?”
Phan Lâm hờ hững nhìn Trí Cốt một cái, sau đó cầm một cây châm sắt trong túi lên, bình tĩnh nói: “Nếu anh đã muốn bắt được châm của tôi, vậy phiền anh dùng hết sức rồi!”
"Bớt dài dòng! Tôi sẽ cho anh biết người của Thánh Y sơn trang không dễ chọc! Ra tay đi!” Trí Cốt nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vậy thì nhìn kỹ đây!”. Phan Lâm cũng không nhiều lời, bóng châm sắt trong ngón tay.
Vèo!
Châm sắt trên ngón tay trong chớp mắt liền biến mất. Trí Thường Hi kinh sợ thất sắc.
Lúc này mới nhận ra người trước mặt không đúng lắm. Hô hấp của Trí Cốt cứng lại, hai mắt không có ý thức.