*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy dị hỏa trôi nổi trước mắt, Phan Lâm có chút hoảng hốt.
Thứ này... Có thể nuốt chửng được à?
Nhiệt độ của chúng chắc chắn không hề thấp, nếu tùy tiện ăn vào, chỉ sợ không phải cả người đều bị thiêu cháy!
"Nhanh lên! Xông vào cho tôi!"
Ở bên ngoài bức tường lửa, Ngạo Sâm nóng nảy, gầm lên.
Nhưng mọi người nào dám chạm vào bức tường lửa này? Chỉ cần đến gần là đã có thể cảm nhận được toàn thân nóng rực, không thể không khó chịu, nếu chạm vào thì chẳng phải là trong nháy mắt sẽ biến thành tro bụi sao?
Mọi người run rẩy, không ai sẵn sàng bước lên.
Ngạo Sâm cắn răng, không thèm quan tâm sự việc nữa, anh ta trực tiếp túm lấy một người trước mặt, đúng là lấy kẻ đó làm khiên, chắn ở phía trước rồi xông về phía tường lửa.
Những người còn lại thấy vậy thì lập tức chạy theo Ngạo Sâm xông vào trong bức tường lửa.
Phan Lâm thấy thế, trong ánh mắt không khỏi có nét rùng mình, không quan tâm sự việc nữa, một tay anh túm lấy một ngọn lửa màu tím, nhét vào miệng.
Mà trong nháy mắt, ngọn lửa vừa đến gần miệng anh thì trong cơ thể như có một loại năng lượng huyền diệu bị điều động, đúng là tự mình hấp thu loại hỏa diễm này.
Ngọn lửa như một thứ chất lỏng trực tiếp chui vào cơ thể của Phan Lâm, vào dạ dày của anh, và sau đó nhanh chóng phân hủy, rồi tiêu tan!
Đó là sức mạnh của mồi lửa!
Mặt mày Phan Lâm căng thẳng.
Khó trách Bạch Hỏa nói chỉ có mình anh mới có thể nuốt chửng dị hỏa, hóa ra là bởi vì có năng lực mồi lửa thì mới có thể hấp thu những dị hỏa này!
Nghĩ đến đây, Phan Lâm không dám do dự thêm nữa, anh tiếp tục túm lấy dị hỏa nhét vào miệng.
Hành động đó hoàn toàn có thể được hình dung như ăn như hổ đói.
"Khốn nạn!"
Vẻ mặt Ngạo Sâm dữ tợn, anh ta điên cuồng nhào tới.
Rầm!
Anh ta trực tiếp dùng thân thể đâm vào Phan Lâm.
Phan Lâm vốn hoàn toàn đã không để ý đến Ngạo Sâm, nay lại bất ngờ không kịp đề phòng nên cả người bị đập bay, nặng nề ngã xuống đất.
Ngạo Sâm vui mừng, anh ta ngay lập tức quay lại, có ý định lấy đi phần còn lại của dị hỏa. Nhưng ngay sau khi anh ta vừa nhìn lại, anh ta lập tức trợn tròn mắt.
Trước mắt làm gì còn có dị hỏa nào nữa.
Anh ta quay đầu nhìn lại, thì ra tất cả dị hỏa đều nằm trong tay Phan Lâm!
Còn anh vẫn nằm trên mặt đất, đang điên cuồng nuốt chửng.
Hai mắt Ngạo Sâm đỏ bừng, anh ta lập tức gào thét xông về phía Phan Lâm.
Nhưng đã quá muộn.
Phan Lâm đã đem ngọn dị hỏa cuối cùng nuốt vào trong bụng.
"Ồ?"
"Anh ta... Anh ta ăn hết rồi!"
"Xong rồi... Xong rồi".
Mọi người đều kinh hoàng không thể giải thích được.
"Lũ ngu ngốc mấy người còn đang thất thần làm gì vậy? Nhân cơ hội cậu ta còn chưa tiêu hóa hết thì giết cậu ta đi!" Ngạo Sâm rống lên, trực tiếp cầm một thanh kiếm đâm về phía Phan
Lâm.
Phan Lâm theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng vừa định bắt lấy thanh kiếm thì cả người anh đột nhiên co giật, một luồng sức nóng điên cuồng mạnh mẽ dâng lên, trong nháy mắt như muốn thiêu đốt cả người Phan Lâm.
"A!"
Phan Lâm phát ra tiếng gào thét đau đớn, cũng không còn sức lực để bắt thanh kiếm này.
Kết quả là!
Xoet!
Lưỡi kiếm của Ngạo Sâm trực tiếp xuyên qua trái tim Phan Lâm!
Lúc này hai mắt Phan Lâm đã sụp xuống, cả người anh run rẩy vài cái, anh nhìn chằm chằm Ngạo Sâm, sau đó chậm rãi ngã xuống đất.
"Chết rồi?"
Mọi người há hốc mồm.
"Haha, cậu ta đã chết! Cậu ta chết rồi! Hahahaha, tuyệt vời! Tốt lắm!"
Ngạo Sâm vui mừng.
Mặc dù không cướp lại được dị hỏa, những giải quyết xong tai họa này thì ít nhất là cũng giúp gia tộc bớt lo lắng hơn.
Ngạo Sâm hung hăng thở phào nhẹ nhõm, định xoay người trở về viện trợ, cùng người đàn ông trung niên kia đối phó với hai tên là người của hầm Lưu Viêm ở bên kia.
Chẳng bao lâu sau, Ngạo Sâm đã giết xong.
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm, ngưng thanh trầm giọng hỏi: "Dị hỏa đâu rồi?"
"Bị thằng nhóc kia ăn mất rồi." Ngạo Sâm nói.
"Cái gì?"
Người đàn ông trung niên tức giận, ở một bên vừa rút lui trong tức giận: "Đồ vô dụng! Cậu dùng cái gì?"
"Chú Bằng, không có chuyện gì cả, người kia mặc dù nuốt chửng dị hỏa, nhưng đã bị cháu dùng một kiếm đâm chết rồi! Có gì phải lo lắng nữa?" Ngạo Sâm cười nói.
"Dùng một kiếm đâm chết?"
Ánh mắt người đàn ông trung niên căng thẳng, trước tiên nhìn về phía Bạch Hỏa với Hắc Hóa.
Quả nhiên, hai người cùng nhìn về phía Tô Vinh đang nằm trên mặt đất ở trung tâm hòn đảo, tuy rằng vẻ mặt người đó không cảm xúc, nhưng cũng không lộ ra vẻ thất vọng.
Thay vào đó, người đàn ông trung niên lại tìm thấy một thứ ánh sáng kỳ lạ từ sâu trong đáy mắt của họ.
Hình như là... Chờ mong!
Phải, phải! Hai người hắn đang mong đợi điều gì đó!
"Cậu đâm vào đâu?"
Người đàn ông trung niên hỏi.
"Trái tim!" Ngạo Sâm nói.
"Cái gì? Trái tim?"
Đầu người đàn ông trung niên như muốn nổ tung, liên tục gào thét: "Tại sao cậu không chém đầu cậu ta?"
"Cái này... Cháu... Cháu vì vội vàng muốn hỗ trợ cho chú nên không có" Sắc mặt Ngạo Sâm trắng bệch, anh ta cảm giác có gì đó không đúng lắm.
Lại thấy người đàn ông trung niên thê lương rít gào: "Đồ ngu! Người đó là bác sĩ của thế giới đấy! Là bác sĩ thông thạo y học võ thuật đấy! Cậu có đâm xuyên tim cậu ta thì cậu ta sẽ chết sap? Đi cắt đầu của cậu ta nhanh đi! Nhanh! Nhanh lên!".
Ngạo Sâm vừa nghe xong thì da đầu không khỏi tê dại, vội vàng xoay người điên cuồng lao về phía trung tâm đảo.
Nhưng mà... Đã quá muộn rồi!
Ở bên kia Phan Lâm vốn nằm trên mặt đất, không biết từ khi nào đã đứng dậy.
Vẻ mặt của anh dường như cực kỳ đau đớn, cả người không hiểu sao lại đỏ bừng, anh cứ điên cuồng ho khan.
"Khụ khụ khụ khụ..."
Khụ khụ, thế mà Phan Lâm lại phun ra một khối chất lỏng như dung nham nóng chảy.
"Hả?"
Ngạo Sâm trợn tròn mắt.
Đâm thủng trái tim vẫn không chết...
Đây là bác sĩ Lâm sao?
"Giết! Mau