*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng sớm ngày thứ hai, Phan Lâm cùng Thánh Nữ Thần Hỏa đến gặp Dịch Minh Thiên.
Trong hầm Lưu Viêm có vô số các loại dị hóa khác nhau, bản chất phi phàm, nếu có thể thu thập và đem đến Liên minh thương mại để đấu giá, nhất định sẽ bán được với giá cao ngất trời.
Như vậy, Liên minh thương mại lần này cùng nhất định phải hành động.
Tất nhiên, bọn họ sẽ không tranh đoạt dị hóa mà là thu mua dị hỏa.
Nếu ai có được dị hóa mà không sử dụng đến, có thể ngay lập tức trao đổi với Liên minh thương mại để đổi lấy các vật phẩm cần thiết khác.
Ngay lập tức các vương giả cũng rất ủng hộ lần thu mua này của Liên minh thương mại, xét cho cùng, đây là một cuộc trao đổi đôi bên cùng có lợi.
Về phần Phan Lâm và Thánh Nữ Thần Hỏa, họ đến hầm Lưu Viêm với tư cách là người của Liên minh thương mại.
Nếu đi với tư cách là một thể lực nhỏ vô danh, rất có thể sẽ bị giết hoặc bị bị áp đảo, dù sao khu vực tọa lạc của hầm Lưu Viêm cũng vô cùng hẻo lánh, căn bản chẳng khác gì so với vùng đất không người.
Giết người cướp hàng ở nơi không người đơn giản là chuyện thường tình. “Anh Lâm, vị này là?” Dịch Minh Thiên nhìn Thánh Nữ Thần Hỏa một cách kỳ lạ, cẩn thận hỏi.
“Đây là bạn tôi, lần này cùng tôi đến hầm Lưu Viêm”
“Thì ra là như vậy, vậy thì cùng đi nào. Cũng may xe mà thuộc hạ chuẩn bị khá rộng. À đúng rồi anh Lâm, thuộc hạ còn có chuyện cần bẩm báo.”
“Có chuyện gì vậy?”.
“Chuyện này... Anh Lâm, chuyện liên quan đến hầm Lưu Viêm, chúng ta tốt nhất tỏ ra như chỉ đi tham quan là được, nhất định không được xảy ra tranh chấp, đừng tham gia tranh chấp. Cũng bởi vì trong Lưu Việm nguy hiểm trùng trùng. Thực lực của hai vị cao nhân đang canh giữ Lưu Viêm rất kinh người. Ngoài ra, còn có rất nhiều thế lực lớn đáng sợ cũng phải người tới đó! Một khi dính vào tranh chấp, chúng ta chết chắc.
Tin tức liên quan đến Liên minh thương mại đang truyền bốn phương tám hướng, Dịch Minh Thiên tuyệt đối là người có thông tin nhanh nhất trên toàn quốc.
Phan Lâm im lặng một hồi rồi lặng lẽ gật đầu: “Tôi nhớ rồi, đến lúc đó... tùy cơ hành động” Dịch Minh Thiên gật đầu, dẫn hai người lên xe, đi thẳng đến sân bay. Máy bay bay khoảng ba giờ trước khi hạ cánh xuống biên giới của Long Quốc.
Sau khi xuống máy bay, có một chiếc xe chuyên dụng đã đợi mọi người ở sân bay. Sau khi lên xe, chiếc xe đặc chủng tiến thẳng ra biên giới. Khi gần điểm đến, Phan Lâm phát hiện rằng hầm Lưu Viêm ra khỏi biên giới của Long quốc. “Hầm Lưu Viêm này nằm ngoài biên giới sao?” Phan Lâm khá ngạc nhiên.
“Trên thực tế, ngoài biên giới có rất nhiều các nhóm cường giả, dù sao bên trong Long Quốc cũng không nhất quán. Hơn nữa, các nhóm cường giả cũng có thể gây nhiều tội ác, chẳng hạn như cường giả có thể khiêu khích kẻ thù. Muốn an tâm tu luyện thì phải ẩn cư bên ngoài lãnh thổ" Thánh Nữ Thần Hỏa giải thích.
Phan Lâm gật đầu. Sau khi vượt qua biên giới, xe chạy về hướng Tây Bắc khoảng hai giờ, cuối cùng dừng lại. Phan Lâm liếc mắt nhìn, trước mắt chính là một dãy núi.
“Anh Lâm, đoạn đường tiếp theo chúng ta sẽ đi bộ!” Dịch Minh Thiên thì thào: “Bên trong núi rất khó lái xe, hơn nữa phương tiện lớn, rất dễ bị người khác áp đảo. Mặc dù có cờ của Liên minh thương mại cũng không tránh khỏi có người dám hành động mạo hiểm!”
“Vậy tốt nhất nên đi bộ” Phan Lâm nói. Dịch Minh Thiên gật đầu và vẫy tay.
Ngay lập tức, một số thành viên của Liên minh thương mại giương cao lá cờ lớn, trên đó có đánh dấu biểu tượng của Liên minh thương mại.
Sau đó mọi người xếp hàng và cùng bước vào núi. Vừa đi, Phan Lâm đột nhiên phát hiện nhiệt độ của ngọn núi này đang dần tăng cao.
Dưới chân núi chỉ hơn hai mươi độ, nửa tiếng sau đã gần bốn mươi độ.
“Xem ra đây là vùng đất cực dương” Phan Lâm Thần nói.
“Hầm Lưu Viêm là nơi có thể chôn vùi xương cốt. Cho dù không phải là địa cực nhưng những chỗ xương cốt kia, dần dần sẽ bị biến thành địa cực” Thánh Nữ Thần Hỏa nói.
“Những nơi như vậy, rất thích hợp cho những người của đảo Thần Hỏa tu luyện. Các người tại sao lại không tới đây tu luyện, lại trốn trên đảo tu luyện?” Phan Lâm kỳ lạ hỏi.
Sắc mặt Thánh Nữ Thần Hỏa hơi thay đổi, nàng khẽ nhếch môi dưới, nói nhỏ: “Chuyện này đừng hỏi, cũng đừng tò mò.”
Dường như có điều gì đó ẩn chứa trong đó. Hầm Lưu Việm này.... Sợ rằng có liên quan đến Thần Hoả Tôn Giả.
Phan Lâm nghĩ.
Cả đội tiếp tục tiến lên. Nhiệt độ xung quanh đã lên tới sáu mươi độ. Dịch Minh Thiên không thể nhịn được nữa, toàn bộ áo choàng của ông ta sũng nước, ướt đẫm mồ hôi.
Cũng may, ông ta đã chuẩn bị trước, lấy ra một chiếc điều hòa nhỏ tùy chỉnh, treo trên người, điều khiển nhiệt độ.
Liên minh thương mại mọi người ai cũng vẫn kiên trì, nhưng sắc mặt ai cũng đỏ bừng, thở hổn hển. Lúc này, một mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí. Phan Lâm thở gấp. “Có chuyện rồi!” Thánh Nữ Thần Hỏa hét lên. Cả nhóm dừng lại ngay lập tức. Anh định thần lại, nhưng nhìn thấy rất nhiều xác chết nằm dọc trên đường phía trước. Máu trượt dốc, trực