*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thần Hỏa Tôn Giả không nói gì. Ông ta trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn bóng dáng Hà Vĩ Hùng đang rời đi.

“Tôi nghe nói ông là đồ đệ thân truyền của bác sĩ Lâm, theo lý mà nói ông hẳn là đã học được không ít y thuật của anh ấy, vì sao bệnh nhỏ như vậy cũng không chữa khỏi được, ông học như thế nào vậy?" Thần Hỏa Tôn Giả từ trước đến nay đều yêu cầu đệ tử rất cao. Ông ta có yêu cầu tiêu chuẩn của riêng mình.

Nếu không đạt được tất sẽ nghiêm khắc khiển trách.

Thánh Nữ Thần Hỏa đã xem như thiên phú dị bẩm nhưng ở trong mắt ông ta chẳng qua cũng chỉ là bình thường vô cùng.

Cho nên đối với đệ tử của Phan Lâm, ông ta cũng dựa theo bộ tiêu chuẩn này của mình mà nghiêm khắc nói.

Nhưng Hà Vĩ Hùng dù sao cũng không phải đồ đệ của Hỏa Thần Tôn Giả.

Đối với người trước mặt được Phan Lâm truyền y thuật mà nói, thiên phú của Hà Vĩ Hùng đã xem như cực kỳ khủng bố.

Hà Vĩ Hùng thở dài một hơi, lắc đầu: "Tôn giả, nếu ông muốn đi thăm bác sĩ Lâm cứ đi vào là được, về phần sống chết này Vĩ Hùng thật sự là bất lực” Dứt

lời xoay người rời đi. “Phế vật! Phế vật! Phí công bác sĩ Lâm truyền y thuật cho ông!” Thần Hỏa Tôn Giả nổi giận mắng, nếu đổi lại là bình thường ông ta đã sớm giết Hà Vĩ Hùng. Nhưng hôm nay ông ta không thể giận chỉ có thể thầm mắng một tiếng bước nhanh vào.

Giờ phút này toàn thân Phan Lâm cắm đầy ống, ngân châm trên người ước chừng hơn trăm cây, bộ dáng thoạt nhìn thê thảm vô cùng.

“Bác sĩ Lâm, anh thế nào rồi?” Thần Hỏa Tôn Giả đến bên giường bệnh cẩn thận hô to.

Đại khái hộ ba tiếng, sau đó Phan Lâm mới chậm rãi mở mắt ra. “Tôn giả, rất xin lỗi, tôi có thể phải mất một thời gian nữa mới có thể chữa bệnh cho ông”

“Đã là lúc nào rồi anh còn nói điều đó! Đầu tiên anh hãy điều dưỡng cơ thể của anh đã, đợi cho đến khi cơ thể của anh phục hồi sau đó lại nói chuyện với tôi về việc chữa bệnh!” Thần Hỏa Tôn Giả nghiêm túc nói, trong lòng lại có chút cảm động.

Ông ta biết một sự thật! Bác sĩ có tấm lòng của bố mẹ. Nhưng ông ta chưa bao giờ cảm nhận được điều đó. Mãi cho đến hôm nay ông ta mới hiểu được thì ra những lời này thật sự không phải chỉ là lời nói mà thôi!

“Tôi cũng không biết thân thể của tôi có thể bình phục hay không, Thần Hỏa Tôn Giả, ông là người tôi kính trọng, tôi vẫn hy vọng có thể giống như ông đạt tới cảnh giới vô thượng đó, cảnh giới tựa như Tiên Thần, nhưng từ chất tôi tầm thường không làm gì được, đến mức này, tôi chỉ có thể đi hết khả năng này để cho ông bước vào hoàn cảnh vô thượng chí cao như vậy, cho nên Tôn giả, tôi sẽ đem phương pháp trị liệu của ông nói cho ông biết, ông nhất định phải nhớ kỹ, đợi sau này gặp phải người y thuật cao siêu nhất định phải để cho người đó dựa theo lời tôi nói làm, như vậy có thể giúp ông loại bỏ di chứng của Thuật Hỏa Diễm, bảo đảm ông không còn lo lắng đột phá Tiên Thần cảnh!” Phan Lâm khàn khàn mở miệng.

Một câu nói này khiến Thần Hỏa Tôn Giả rơi nước mắt.

“Bác sĩ Lâm! Đã là lúc nào rồi anh còn nghĩ cho tôi? Tôi có thể làm bất cứ điều gì. Anh dưỡng thương thật tốt, bất kể anh phải dùng loại thuốc trị liệu gì tôi đều sẽ dốc hết toàn lực giúp anh khôi phục! Về phương pháp mà anh nói, tôi cũng không muốn nghe!” Thần Hỏa Tôn Giả nhịn nước mắt, cắn răng quát nhỏ.

"Tôn giả, những thứ này không quan trọng, Hà Vĩ Hùng là đồ đệ giỏi của tôi, ông ta sẽ xử lý tốt, nếu ông ấy có thể chữa trị cho ông thì tôi sẽ không lo lắng” Phan Lâm khàn khàn nói.

“Nhưng ông ta...” Thần Hỏa Tôn Giả muốn nói lại thôi."

Chỉ dựa vào lời nói lúc trước của Hà Vĩ Hùng, sợ là ông ta cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi Phan Lâm.

Đương nhiên đây là phán đoán của Thần Hỏa Tôn Giả.

Thần Hỏa Tôn Giả hít sâu một hơi, khàn khàn nói: “Chuyện chữa bệnh, tôi một chút cũng không biết, lại nói lần này người đánh lén anh rốt cuộc là ai! Bác sĩ Lâm, anh nói đi, nếu như anh có cái gì bất trắc, tôi nhất định sẽ để bọn chúng trả giá!”.

Nhưng mà lời này vừa dứt, Phan Lâm trầm mặc.

Anh không nói gì trong một thời gian dài. “Bác sĩ Lâm, sao anh không lên tiếng?” Thần Hỏa Tôn Giả trầm trầm hỏi. Phan Lâm hờ hững một hồi, khàn khàn nói: “Tôn giả, tôi không muốn mang đến phiền toái cho ông.”

“Sao lại không nói? Nếu không phải anh và trị bệnh cho tôi thì sao dẫn đến tình trạng này? Anh mau nói đi, mặc kệ đối phương là ai, cho dù là ông trời tôi cũng muốn tìm bọn họ đòi công đạo!” Thần Hỏa Tôn Giả tức giận quát.

Cả đời này ông ta chưa từng sợ ai.

Phan Lâm hít sâu một hơi, mới trầm trầm nói: "Thần Hỏa Tôn Giả, ông đã từng nghe qua nhà họ Phan chưa?"

“Nhà họ Phan sao?" Thần Hỏa Tôn Giả nhíu mày: “Ý anh là nhà họ Phan ở Yến Kinh sao?” “Không, ý tôi là nhà chính Nhà họ Phan!” Phan Lâm khàn khàn nói. Lời này vừa nói ra Thần Hỏa Tôn Giả trầm mặc. Phan Lâm cười cay đắng, trầm mặc nửa ngày thản nhiên mở miệng: “Tôn giả, coi như tôi chưa nói gì cả”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play