*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hội nghị vừa mở xong, Phan Hạo Thiên dẫn theo Phan Anh Hùng và chưởng sự Phan Quốc Chính, đi đến chỗ gia chủ bể quan, báo cáo những việc này.
Và sự tồn tại khiến Phan Lâm vô cùng căm hận này, sau khi trầm ngâm một hồi, mang theo đám người cùng ngày đi về nhà chính, để cầu xin.
Biết được bảo vật gia truyền bị cướp đi, người của nhà chính bị bắt, gia chủ nhà họ Phan giận tím mặt.
Đây là sự nhục nhã vô cùng! lệnh Thí Long và lệnh Cựu Sát được phê chuẩn ngay lập tức!
Ngoại trừ lệnh Thí Long và Cựu Sát lên ra, mấy tiểu đội tinh nhuệ như đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ cũng cùng được điều động.
Hàng trăm cao thủ từ nhà chính nhà họ Phan rời nói tiến về Giang Thành, chuẩn bị giáng một đòn mang tính hủy diệt vào Dương Hoa.
Trận chiến này, gia chủ nhà họ Phan không có bất kỳ do dự nào, nhất định phải dốc hết toàn lực tiêu diệt Phan Lâm!
Trong hai năm qua, bác sĩ Lâm ở Giang Thành mang đến quá nhiều phiền phức cho nhà họ Phan ở Yến Kinh!
Thậm chí ngay cả đại hội cũng ghi nhận nhà họ Phan!
Chuyện này ảnh hưởng to lớn! Điểm ấn tượng của đại hội cũng quyết định đến hiệu quả. hoạt động ở trên đại hội.
Nếu như nhà họ Phan muốn đứng đầu, khinh thường quần hùng, thì trước hết phải chuẩn bị kế sách vẹn toàn, mà bây giờ lại xuất hiện tình huống không thể đảo ngược, tất nhiên khiến bọn họ rất tức giận.
Lần này, gia chủ nhà họ Phan quyết định chém tận giết tuyệt, bất kể là người nào có quan hệ với Dương Hoa cũng sẽ không buông tha!
Nguyên Tinh, Tào Đức Huy gần như nhận được tin tức ngay lập tức, nhanh chóng triệu tập bọn người Dịch Minh Thiên ở bên ngoài trở về, đồng thời đi gặp mặt Phan Lâm.
Lúc này Phan Lâm, đang ngồi ở tầng hầm trong trang viên chữa trị cho Quỷ vương Trường Thất Dạ.
Hắn cẩn thận đâm ngân châm vào phần bụng và phần bẹn của Trương Thất Dạ, Trương Thất Dạ thở phào một hơi, cảm giác được hơi nóng từ phía dưới truyền lên, trên mặt cũng toàn là nụ cười.
"Khoẻ hơn nhiều rồi! Đêm nay anh có thể đi tìm bạn gái nhỏ của anh cùng nhau trải qua đêm đẹp rồi!"
Phan Lâm thị châm xong, vừa cười vừa nói.
"Thật không?" Hai mắt Phan Lâm phát sáng, theo bản năng lấy điện thoại di động. ra, Chuẩn bị gọi điện thoại cho bạn gái ở bộ tài vụ Dương Hoa, nhưng vừa định nhân số, lại ngây ngẩn cả người, lộ ra nụ cười ngại ngùng, ha ha hai tiếng rồi bỏ qua.
"Người cũng không còn nhỏ nữa như vậy sẽ không ổn lắm" Phan Lâm lắc đầu.
Lúc này, đám người Nguyên Tinh, Huỳnh Lam, Dịch Minh Thiên, Bạch Thiểu Quân, Tào Đức Huy vội vã chạy tới.
"Anh Lâm, việc lớn không hay rồi! Một lượng lớn những người có thực lực cao thâm khó lường đã xuất hiện gần nhà họ Phan ở Yến Kinh, tất cả bọn họ tụ họp ở nhà họ Phan, sau đó tám giờ sáng hôm nay đã rời khỏi nhà họ Phan, không rõ tung tích, bọn tôi người suy đoán, bọn họ có một nửa là sân bay, có một nửa lái xe rời khỏi!" Tào Đức Huy vội vàng nói.
"Giáo chủ, có thể là cao thủ của nhà họ Phan! Chúng ta phải đề phòng!" Nguyên Tinh nói.
Phan Lâm nghe vậy, ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Có bao nhiêu người tới?"
"Đếm không rõ, cũng không ít hơn mấy trăm người!"
"Mấy trăm người?".
Phan Lâm hơi kinh ngạc.
"Mấy trăm người thì đã sao? Cho dù một ngàn người mười ngàn người, chúng ta giết hết là được, sao phải ngạc nhiên đến vậy? Tới Giang Thành, khiến bọn họ có đi mà không có về!" Trương Thất Dạ khẽ nói.
Phan Lâm có hơi cạn lời.
Nếu như thật sự đánh không lại, người chạy đầu tiên chắc chắn là Trương Thất Dạ.
Dù sao hắn cũng là người cuối cùng còn sống của Ác Ma Đạo, có thể sống đến bây giờ, bản lĩnh chạy trốn có thể xem như là đỉnh.
"Quỷ Vương đại nhân, cũng không thể nói như vậy, cường giả của nhà họ Phan thật sự vô cùng đáng sợ! Nhưng mà tôi vẫn không quá hiểu nhà họ Phan, chỉ biết được bọn họ là một gia tộc ẩn thế siêu cao cấp, ẩn nấp ở một nơi nào đó của Long Quốc, cụ thể là chỗ nào, cũng không biết nhà họ Phan ở Yên bái, chỉ là bề ngoài của bọn họ mà thôi." Phan Lâm nhàn nhạt nói.
"Thì ra là vậy."
Đám người gật đầu.
"Cái người bắt được lần trước đâu? Dẫn hắn tới đây đi." Phan Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức mở miệng nói.
"Dạ!"
Huỳnh Lam gật đầu, chạy xuống dưới.
Một lát sau, một người đàn ông trung niên sắc mặt âm trầm, tóc tai bù xù được đưa vào sơn trang.
Người đàn ông này tên Phan Văn Tuấn, chỉ là tán tụ của Phan Gia, chấp hành một số nhiệm vụ ám sát.
Đối với võ giả thế tục, anh ta loại muốn giết ai đều dễ dàng, dễ như trở bàn tay, nào có thể đoán được lại gặp nạn ở Giang Thành.
"Anh Phan Văn Tuấn, ngồi đi, không biết tối hôm qua ngủ có ngon giấc không?" Phan Lâm từ tốn nói.
"Phan, anh cũng họ Phan, tôi cũng họ Phan, đã là như thế, vậy anh hẳn cũng biết, người họ Phan đều không sợ chết! Anh muốn giết tôi, thì mau ra tay đi, nếu như muốn lấy chút tin tức gì từ trong miệng tôi, tôi khuyên khuyên vẫn là nên từ bỏ ý nghĩ này đi! Bởi vì một chữ tôi. cũng sẽ không nói!" Phan Văn Tuấn hừ lạnh nói.
"Vậy thì chưa hẳn, tôi hỏi mấy vấn đề, anh nhất định sẽ trả lời" Phan Lâm cười nói. Phan Văn Tuấn nhướng mày, trầm giọng nói: "Vậy anh hỏi đi!"
"Nhà họ Phan phái hơn trăm người tới giết tôi! Anh nói xem thực lực của mấy trăm tên cao thủ này, so sánh được hắn sao?" Phan Lâm chỉ vào Trương Thất Dạ nói.
Phan Văn Tuấn quét mắt nhìn Trương Thất Dạ, hơi kinh ngạc.
Cường giả như vậy, lần trước khi bao vây tấn công anh ta sao lại có không xuất hiện?
Nhưng từ miệng Phan Lâm biết được có trên trăm tên cao thủ nhà họ Phan sắp giết đến đây, trong lòng anh ta cũng có chút kích động.
"Cao thủ nhà họ Phan đểm mãi không hết, trên mọi phương diện đều có cường giả, tôi nào biết anh đang nói đến nhóm người nào?"Phan Văn Tuấn nhàn nhạt nói.
Phan Lâm phất phất tay, Tào Đức Huy lập tức lấy ra tấm ảnh chụp, đặt lên bàn.
Những người trên tấm ảnh là do mật thám của Phan Lâm ở Yến Kinh chụp được bên ngoài nhà họ Phan.
"Những người này, có lẽ anh quen đúng không?" Phan Lâm chỉ vào ảnh chụp nói.
Phan Văn Tuấn đưa mắt nhìn, lúc này ngạc nhiên, sau đó cười ha ha.
"Ha ha ha ha ha, bác sĩ Lâm! Anh xong đời rồi! Giang Thành của các người xong đời rồi! nhà họ Phan nổi giận! Bọn họ nổi giận! Ha ha ha ha, ngay cả những cường giả này cũng phái đi, trên trời dưới đất, không ai cứu các người, ha ha ha ha..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
"Khốn kiếp!"
Trương Thất Dạ giận dữ, một bàn tay đập thật mạnh vào mặt Phan Văn Tuấn.
Phan Anh Tuấn cười to, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ.
"Chỉ là một đám cặn bã, tới đây cũng phải chết! Anh cho rằng bọn họ có thể cứu anh?
Đừng có nằm mơ!" Trương Thất Dạ hừ lạnh.
"Cặn bã? Ha, vô tri! Đây là đội Phong Lăng, Sơn Hải Vệ, Kim Cương Vệ của nhà họ Phan tôi! Mặc dù bọn họ ở nhà họ Phan tôi không được tính là cường giả đỉnh cao, nhưng cũng không tệ, còn về bày ở trước mặt các người? Đó chính là núi cao không thể vượt qua! Tôi cho anh biết!"
"Thành viên của ba tiểu đội này, tùy ý xách một người ra, cũng đủ để chiến đấu với anh, còn hai người, giết anh như giết gà!" Phan Văn Tuấn nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ cười lạnh.
Mọi người đều hít khí lạnh.
Trương Thất Dạ cũng là sững sờ, sau đó khẽ nói: "Bớt hù doạ người khác đi! Bọn họ có thể có mạnh như vậy?"
Bọn họ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?
"Vậy lệnh Thí Long và lệnh Cựu Sát... lại là cái gì?" Phan Lâm đột nhiên lại mở miệng.
Nào có thể đoán được Phan Văn Tuấn đột nhiên quay đầu, trừng lớn mắt nhìn anh: "Dùng rồi?"
"Dùng rồi!" Phan Lâm gật đầu.
Phan Văn Tuấn thở ra một hơi, cười nhạt nói: "Vậy các người vẫn là nên tranh thủ thời gian chuẩn bị hậu sự đi!"