Sắc mặt Lý Ái Vân xanh mét, làm sao có thể ngờ chị Đào thân thiết, suy nghĩ vì người khác trong nhóm, thật ra lại là người như vậy chứ?
Tất cả các ông bà chủ ở hiện trường đều bị lừa. Nhưng chuyện đã đến bước này rồi, đã không còn cách nào để vãn hồi nữa.
Mà điều càng khiến bọn họ tức giận chính là, bởi vì tên Phan Lâm chồng của Lý Ái Vân kia, khiến việc bọn họ muốn lấy tiền đổi mạng cũng trở nên không an toàn.
Tuy nhiên ngay khi mọi người đang suy nghĩ biện pháp đối phó, thì chồng của Lý Ái Vân bị mọi người ghét bỏ lại lên tiếng.
"Cô nói thật là hay mà, chúng tôi đã biết thân phận của cô rồi, cho dù chúng tôi có giao ra tiền, cô cũng sẽ không ngoan ngoãn thả chúng tôi đi. Nếu như cô không giết người diệt khẩu, e rằng sẽ có phiền phức rất lớn” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
"Phan Lâm, anh đừng nói nữa” Lý Ái Vân lo lắng, vội vàng nghiêng người nói nhỏ.
TOI.
Nhưng Phan Lâm mặc kệ.
“Nhóc con, ông đây không có ân oán gì với anh. Anh cần gì phải hại tôi như vậy? Xin anh ngậm miệng lại đi” Chủ tịch của tập đoàn Nhạc Hoa, Trương Nhạc Hoa không thể ngồi yên được nữa, gầm lên với Phan Lâm.
“Tôi không nói, anh có thể sống được sao? Đây là ba trăm nghìn tỷ đấy. Mặc dù mọi người đều coi như là người thành công, có công ty quy mô lớn, nhưng trong một thời gian ngắn như vậy lấy ra ba trăm nghìn tỷ, các người có làm được không?” Phan Lâm nhàn nhạt hỏi.
“Tôi có thể mượn” Trương Nhạc Hoa nghiến răng nghiến lợi nói. "Anh mượn được, nhưng chưa chắc người khác đã mượn được."
“Đó cũng là chuyện của người khác. Hừ, tôi hiểu rồi, anh ở đây ăn nói lung tung, là vì muốn nói cho vợ anh Lý Ái. Vân đúng không? Công ty của cô ta có quy mô nhỏ nhất, hoàn toàn không thể kiếm được ba trăm nghìn tỷ, đừng nói là ba trăm nghìn tỷ, e rằng ba mươi nghìn tỷ cũng không có được. Anh biết hai người các người không thể chạy thoát được, nên muốn kéo chúng tôi cùng chất chung đúng không?” Trương Nhạc Hoa tức giận hét lên.
Những người khác nghe thấy vậy, cũng đều tức giận không thôi. “Hai người vô lương tâm các người” “Tích đức một chút đi”. “Vô liêm sỉ. Bỉ ổi. Đồ chó không biết xấu hổ” Một số người chửi mắng.
Phan Lâm cười lạnh: “Một đám không hiểu biết. Ai nói với các người rằng vợ tôi không có ba trăm nghìn tỷ chứ? Anh mượn được tiền, cô ấy không mượn được sao?”
“Trương Nhạc Hoa tôi lăn lộn trong thương giới mười mấy năm, các CEO của các công ty lên thị trường, tôi quen biết không mười cũng phải tám người, lấy ra số tiền ba trăm nghìn tỷ có gì khó chứ?” Trương Nhạc Hoa hừ lạnh nói.
“Nhưng vợ tôi quen biết với chủ tịch Lâm chủ tịch của Dương Hoa đấy. Anh nói xem nếu như vợ tôi mượn tiền chủ tịch Lâm, có đủ ba trăm nghìn tỷ không?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên. Mà sắc mặt nhóm người chị Đào cũng kinh ngạc.
Nếu Lý Ái Vân thật sự mượn chủ tịch Lâm một số tiền lớn như vậy, chủ tịch Lâm sẽ sinh nghi, một khi chủ tịch Lâm điều tra, phát hiện bọn họ bắt cóc Lý Ái Vân, chỉ sợ Dương Hoa sẽ không tiếc công sức đối phó với nhóm người chị Đào.
"Chị Đào, Lý Ái Vân này, không thể giữ lại. Nếu không sẽ gặp phải phiền phức” Một võ giả tiên lên, khàn giọng nói.
Chị Đào im lặng gật đầu, ra vẻ đồng ý.. Lúc này, người đàn ông bịt mặt kia lên tiếng quát: “Mọi người, mọi người hoàn toàn không cần phải lo lắng. Chúng tôi coi trọng sự thành thật. Chỉ cần nhận được tiền, chúng tôi nhất định sẽ thả các người. Các người không cần phải lo lắng chúng tôi giết người diệt khẩu, bởi vì không cần thiết. Sau khi chúng tôi lấy được tiền, sẽ rời khỏi Long quốc, chạy ra nước ngoài hưởng phúc. Các người không cần phải bận tâm về những việc này.”
“Nói rất đúng”
Chị Đào cũng gật đầu: “Thế này đi, không cần ba trăm nghìn tỷ nữa, tôi định ra cho mọi người một trăm năm mươi nghìn tỷ. Chỉ cần các người giao ra đủ một trăm năm mươi nghìn tỷ, tôi sẽ để các người rời khỏi nơi này. Chúng tôi lấy được tiền sẽ nhanh chóng rời khỏi Long quốc. Nếu như các người tin chúng tôi, các người sẽ còn mạng để sống. Nếu như không tin, chỉ còn lại một con đường chết. Tôi khuyên các người nên vì mạng sống của mình mà đánh cược đi, tôi đảm bảo các người sẽ không hối hận vì sự lựa chọn của mình.”
Mọi người nghe thấy vậy, đều nhìn nhau, bắt đầu do dự. Nhưng đúng lúc này, Phan Lâm lại đứng lên.
Tất cả mọi người đều bị dọa giật mình.
“Tổ tông của tôi ơi, anh đừng có lên tiếng nữa có được không? Tôi quỳ xuống cho anh không được sao?” Trương Nhạc Hoa lo lắng đến sắp khóc ra tiếng rồi.
Nhưng Phan Lâm lại một mặt kỳ quái nhìn anh ta: "Tôi không lên tiếng sao tôi có thể giao tiền rời khỏi đây chứ?”
“Giao tiền?” Trương Lạc Hoa ngẩn ra. “Đúng, giao tiền”.
Phan Lâm lấy một tấm thẻ ở trong túi ra, đưa qua: "Trong đây có ba trăm nghìn tỷ, tôi muốn mua mạng sống của tôi và vợ tôi, các người lấy đi quẹt thẻ đi”
“Thật sao?” Chị Đào ngạc nhiên không thôi. “Phan Lâm, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Lý Ái Vân cũng ngẩn ra, vội vàng kéo Phan Lâm.
“Em yên tâm. Anh sẽ đưa em an toàn rời khỏi đây” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Lý Ái Vân có chút tức giận.
Đã đến lúc này rồi, Phan Lâm vẫn còn càn quấy.
Người đàn ông bịt mặt đánh giá Phan Lâm một lúc, thấy anh ăn mặc bình thường, lập tức hừ lạnh: “Nhóc con, tạo khuyên mày đừng có giở trò, nếu như trong thể không có ba trăm nghìn tỷ, vậy tao chỉ có thể lấy mày và vợ mày ra khai đao thôi”.
"Anh xem trước đi” Phan Lâm nhàn nhạt nói.
Người đàn ông bịt mặt hừ một tiếng, lấy chiếc máy pos chế tạo đặc biệt ra quẹt, sau đó ngón tay nhảy múa ấn bên trên,
Một lúc sau người đàn ông bịt mặt ngẩn ra. "Sao vậy? Có tiền không?” Chị Đào vội vàng tiến lên hỏi.
“Không, chỉ có mấy trăm tỷ
Người đàn ông bịt mặt nói, nhưng ánh mắt ngẩn ra, đồng tử vậy mà còn đang run nhẹ. “Không đủ? Mẹ nói, bị đồ chó này chơi rồi”.
Chị Đào tức giận, thật sự muốn làm loạn, nhưng người đàn ông bịt mặt kia kéo chị Đào lại, run rẩy chỉ vào tên tài khoản bên trên máy pos.
Chị Đào hơi ngẩn ra, nhìn, lập tức hóa đá. “Tài khoản của chủ tịch Lâm của Dương Hoa? Lẽ nào người này..” Chị Đào lầm bầm nói.
"Chỉ cầu mong là không phải, nếu không cố và tôi đều vạn kiếp bất hồi”
Răng lợi của người đàn ông bịt mặt run rẩy.
Người ở bên này đều tò mò nhìn người đàn ông bịt mặt, không biết anh ta đang nói gì với chị Đào, hai người nhìn chằm chằm vào máy pos, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Không lẽ là không đủ tiền?” Trương Nhạc Hoa lẩm bẩm nói.
Lý Ái Vân sợ hãi, thần kinh căng chặt lại.
Vào thời khắc mấu chốt này, cô chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện Phan Lâm có thể tạo lên kỳ tích, trong thẻ thật sự có đủ tiền.
Người đàn ông bịt mặt nuốt nước bọt, khàn giọng nói: “Có lẽ đủ”. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn ra. “Có lẽ đủ? Đây... đây là ý gì vậy?” “Đủ chính là đủ, không đủ chính là không đủ, có lẽ đủ là gì?”. Mọi người đều ngẩn ra nhìn. Chỉ thấy người đàn ông bịt mặt phất tay, thấp giọng nói: “Người này, anh và vợ anh có thể rời khỏi rồi”
“Được.”
Phan Lâm gật đầu, đứng lên, kéo Lý Ái Vân một hoang mang đờ người ra, cười nói: "Ái Vân, em về Giang Thành trước đi, anh ở lại xử lý chuyện này
Lý Ái Vân rùng mình, lúc này mới hồi thần lại, vội vàng truy hỏi: “Phan Lâm, anh lấy đâu ra ba trăm nghìn tỷ
vậy?”.
“Tấm thẻ đó là thẻ của Liên minh thương mại” Phan Lâm cười khẽ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT