“Chuyện liên quan đến đại hội, tôi chỉ biết được bao nhiêu đây thôi” Trong phòng nghỉ dưới tầng hầm, Bạch Họa Thủy cầm cốc trà trên bàn uống cạn, thở một hơi.

Phan Lâm ở trước mặt ngây ra như phỗng, cả người hoàn toàn bị những lời nói của Bạch Họa Thủy khiến cho chấn động.

Một lúc sau, mới từ từ bình tĩnh lại.

“Đây chính là đại hội sao?” Anh khàn giọng lẩm bẩm.

“Những gì tôi biết chỉ là một phần nổi của tảng băng thôi. Sức mạnh chân chính của đại hội, không phải là chuyện mà người thường có thể hiểu được. Bác sĩ Lâm, anh bảo vệ một mẫu ba phần đất của mình yên ổn sống qua ngày không tốt sao? Cứ phải làm ra nhiều chuyện ngu ngốc như vậy. Cho nên anh mau chóng giết Dịch Minh Thiên đi. Ông ta biết quá nhiều bí mật của anh rồi, nếu như bị đại hội tìm được manh mối, thì anh xong rồi” Bạch Họa Thủy nhàn nhạt nói.

“Ha, nếu như tội giết Dịch Minh Thiên, tôi sẽ thả cô ra, để cô lại nắm giữ Liên minh thương mại” Phan Lâm cười nói.

"Ồ? Anh không sợ tôi vạch trần anh với đại hội sao?” Bạch Họa Thủy kỳ lạ hỏi. “Không sợ. Cô còn trung thành hơn Dịch Minh Thiên nhiều” “Anh có ý gì? Anh coi thường ai vậy?” Bạch Họa Thủy vô cùng tức giận, đập bàn hét lên. "Trú Nhan Đan, Trường sinh bất lão. Cô chọn cái nào?” Phan Lâm hỏi ngược lại.

Toàn thân Bạch Họa Thủy run lên, lửa giận giảm đi một chút, vô cùng quẫn bách.

Hai thứ này cô ta quả thật không thể từ chối được.

Dịch Minh Thiên người ta chỉ muốn trường sinh bất lão. Cô ta không chỉ muốn trường sinh bất lão, còn muốn trẻ mãi không già, còn đòi hỏi nhiều hơn so với Dịch Minh Thiên.

Nhưng Bạch Họa Thủy cũng là một người có nguyên tắc, càng xem trọng tôn nghiêm của mình.

“Anh không biết xấu hổ. Tôi nói cho anh biết tôi nói với anh nhiều như vậy, chẳng qua là vì cảm ơn Trú Nhan. Đan của anh thôi. Hơn nữa tôi không phải là người của đại hội, cho nên không nói là tôi phản bội, nhưng tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội Liên minh thương mại. Phan Lâm, anh đợi đấy, sớm muộn gì anh cũng có một ngày bị phản phệ lại thôi” Bạch Họa Thủy lạnh lùng mắng, quay đầu muốn đi.

Phan Lâm cười cười, cũng lười nói nhiều. Lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên. Nhìn một cái, vậy mà lại là Lý Ái Vân. "Anh ở đâu? Tối nay có rảnh không?” Sau khi nghe điện thoại, giọng nói gấp gáp của Lý Ái Vân truyền đến. "Sao vậy? Lại có nơi nào tổ chức đấu giá sao?” Phan Lâm không nhịn được bật cười nói. “Đấu giá cái gì chứ, không phải, tối nay tìm anh đi ăn cơm” "Ăn cơm?”

“Đúng, anh còn nhớ cái nhóm lần trước em nói với anh không? Tối nay chị Đào trong nhóm bọn em làm chủ, mời mọi người trong nhóm cũng nhau ăn cơm. Đây đều là những doanh nhân hàng đầu trong tỉnh, bây giờ anh cũng là người thuộc Liên minh thương mại rồi, cùng đến đi” Lý Ái Vân nói.

“Chuyện này... anh không đi được không?” Phan Lâm còn định đến Học viện phái Nam Y một chuyến. “Rất bận sao? Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, không mất bao nhiêu thời gian đầu” Lý Ái Vân hơi cầu khẩn nói. Đây vẫn là lần đầu tiên Phan Lâm nghe thấy cô dùng giọng điệu này để nói chuyện, không khỏi ngẩn ra. Suy nghĩ một lúc, bất lực nói: “Được thôi, anh đi là được. Nhưng muốn một chút. Anh còn có bệnh nhân cần phải chữa trị, cho nên không thể trì hoãn quá lâu”“Yên tâm, không quá lâu đầu. Lễ phục thì anh mặc bộ lần trước đi đến buổi đấu giá đấy, sáu giờ tối em đợi anh dưới nhà”

“Được.” Cúp điện thoại, Phan Lâm thay quần áo ra ngoài. Lái xe đến nhà, Lý Ái Vân đang đứng bên cạnh một chiếc Porsche màu đỏ đợi anh.

Cô mặc một thân váy dạ hội tinh tế, phối với một chiếc xe thể thao cỡ nhỏ mới tinh, người đi qua đi lại, cho dù là ai cũng đều không thể rời mắt, tập trung vào người đẹp.

"Vợ ơi”.

Phan Lâm từ xa gọi lên một tiếng, chạy bước nhỏ đến.

Người qua đường nghe thấy vậy, nhìn qua Phan Lâm, không khỏi nhổ một bãi nước bọt, đều chua xót lẩm bẩm: “Mẹ nó, đúng là hoa nhài cằm bãi phân trâu”

“Sắp đến giờ rồi, lên xe”. Lý Ái Vân cười kéo cửa xe, xe đi đến địa điểm ăn tối. Những doanh nhân nổi tiếng tụ tập ăn uống với nhau, nơi được chọn tất nhiên không phải là nơi bình thường rồi. Xe trực tiếp lái ra khỏi Giang Thành, đi về phía Nam thành.

Nam thành là địa bàn của Huỳnh Lam, có điều Phan Lâm rất ít khi đến Nam thành.

"Hình như tâm trạng của em rất tốt” Trên xe, Phan Lâm nhìn Lý Ái Vân đang ngâm nga hát không khỏi bật cười hỏi.

“Tất nhiên rồi, anh không biết thân phận của Liên minh thương mại này tốt thế nào đâu, chỉ riêng ngày hôm nay, công ty đã ký được mười hợp đồng rồi đấy. Lý Ái Vân cười nói.

“Vậy sao? Vậy quá tốt rồi” | Lý Ái Vân ngẩn ra, nhìn Phan Lâm, sau đó dùng giọng điệu nhỏ như tiếng muỗi kêu nói: “Cảm ơn anh, chồng.” "Cảm ơn anh cái gì chứ?” Phan Lâm ngạc nhiên.

“Nếu không có anh, em không thể được gia nhập Liên minh thương mại. Những thứ này thật ra đều là công lao của anh. Cho nên em định sau khi làm xong mười hợp đồng này, em sẽ đưa cho anh sáu phần

“Không cần không cần. Anh không thiếu tiền”

“Đây là thứ anh nên được. Hơn nữa, em đã nói chuyện của anh cho ba mẹ rồi, nhưng hình như hai người không tin, hôm nào em sắp xếp một bữa cơm, người một nhà chúng ta ngồi xuống nói chuyện. Bây giờ anh không giống lúc trước nữa rồi, em nghĩ chắc bọn họ sẽ thay đổi cái nhìn về anh” Lý Ái Vân cười nói.

“Được.” Phan Lâm đáp ứng. Lý Ái Vân càng vui vẻ hơn.

Lải tầm bốn mươi phút, chiếc Porsche màu đỏ dừng lại ở khách sạn Thiên Duyệt ở trung tâm Nam thành.

“Đến rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play