“Ái Vân, em nghiêm túc sao?” Phan Lâm ngẩn ra hỏi.

“Chỉ là ngủ mà thôi, không được làm những chuyện lung tung khác đầu” Lý Ái Vân cuộn người vào trong chăn, nói nhỏ như muỗi kêu vậy.

Gương mặt của cô đỏ như máu, vô cùng xấu hổ.

Lời nói này lọt vào trong tài người đàn ông nào, cũng đều giống như giọng điệu nghênh đón ham muốn vậy.

Giống như đạo mà đàn ông nói, anh chỉ chăm chút thôi không tiến vào đầu.

Phan Lâm cũng là một người đàn ông bình thường, tất nhiên nghe thấy vậy cũng huyết khí sôi sục, chuẩn bị xuống giường. Đều đã ngủ cùng một giường rồi, thật sự muốn làm cái gì đó, cũng không phải Lý Ái Vân nói là được. Nhưng khi anh vừa muốn đi qua, nhưng lại nhìn thấy Lý Ái Vân nằm trong chăn lại hơi run rẩy. Phan Lâm ngẩn ra, nhíu mày, sau đó lại trở về giường của mình, đắp chăn lên. “Anh sao vậy?” Lý Ái Vân thò cái đầu nhỏ đáng yêu ra hỏi.

“Không sao cả, mệt rồi, ngủ đi” Phan Lâm cười nói.

Mắt Lý Ái Vân hơi tối lại, mím môi, thấp giọng nói: "Xin lỗi”

“Xin lỗi cái gì?”

“Em biết, anh chỉ là không muốn tổn hại đến em”

“Em nói cái gì vậy chứ? Anh hận không thể lập tức ăn em luôn đấy, dù sao em cũng là vợ anh, tổn thương cái gì chứ?” Phan Lâm cười nói.

“Em biết, chúng ta kết hôn lâu như vậy, nhưng vẫn luôn có tiếng mà không có miếng, điều này đối với anh mà nói là không công bằng. Nhưng em vẫn luôn chưa chuẩn bị tốt. Thật ra em... có chút sợ hãi với cái kia, anh cho em chút thời gian, để em từ từ thích ứng, được không?” Lý Ái Vân cẩn thận hỏi.

Phan Lâm cười nói: “Được”

Lý Ái Vân thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra Phan Lâm biết, lúc đầu chẳng qua là vì ép buộc, hai người hoàn toàn không có tình cảm, cho đến gần đây, Lý Ái Vân mới từ từ nảy sinh tình cảm đặc biệt với Phan Lâm, đang dần dần chấp nhận anh.

Đây là chuyện tốt, Phan Lâm cũng không vội.

“Ngủ đi” Phan Lâm nói, nhắm mắt.

Tuy nhiên không lâu sau, bên tại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động.

Sau đó có một thân thể mềm mại chui vào trong chăn của Phan Lâm.

Phan Lâm ngẩn ra, đột nhiên mở mắt ra.

Chỉ thấy Lý Ái Vân ôm lấy thân thể anh, nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Ngủ thôi”

Phan Lâm ngẩn ra, ngọn lửa tà niệm trong lòng đột nhiên tắt ngấm, chỉ còn lại sự dịu dàng và ấm áp.

“Ừ, ngủ đi.”

Sáng hôm sau, Phan Lâm vừa tỉnh lại, chỉ thấy cả người Lý Ái Vân nằm ngủ trên người mình, ngủ vô cùng say.

Coi mình thành con búp bê cỡ lớn sao?

Phan Lâm dở khóc dở cười.

Chắc là cảm nhận được tiếng động, Lý Ái Vân từ từ mở mắt, ngẩn ra nhìn Phan Lâm, một lúc sau kêu lên một tiếng rồi bò xuống, chui vào nhà vệ sinh như một làn khói.

“Đều đã là vợ chồng già rồi, sao còn xấu hổ như vậy chứ?” Phan Lâm không nhịn được cười nói.

"Ai là vợ chồng già với anh chứ.” Trong nhà vệ sinh truyền đến giọng nói quở trách của Lý Ái Vân.

Hai người tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, Lý Ái Vân lại khôi phục thành một nữ cường nhân mặc trang phục chuyên nghiệp. Hai người ăn sáng đơn giản xong, đi về phía sân bay, chuẩn bị về Giang Thành.

“Phan Lâm, nếu như người của Liên minh thương mại đã cảm thấy anh là một thiên tài kinh doanh, vậy không bằng anh đến công ty em đi. Em để anh làm phó tổng, chúng ta cùng nhau kinh doanh tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan được không?” Trên đường, Lý Ái Vân nghiêng người nói, tràn đầy mong chờ.

"A... cái này... Vẫn là thôi đi. Thật ra anh không có hứng thú lắm với kinh doanh, hơn nữa bình thường anh cũng rất bận, phải khám bệnh cho người này người kia nữa” Phan Lâm cười ha ha.

Anh làm gì có thiên phú kinh doanh gì chứ?

Đó đều là chém thôi.

“Vậy sao?” Lý Ái Vân có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng.

“Vậy mấy ngày nay anh đi đâu?”

“Sao vậy?”

"Không có gì, chỉ là muốn nói với anh, nếu như anh không bận thì về nhà ăn cơm, em sẽ làm đồ ăn ngon cho ăn. Buổi tối không có chuyện gì, thì về nhà ngủ” Lý Ái Vân cúi thấp đầu xấu hổ nói.

Phan Lâm ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cô, một lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu: “Được. Được. Hoàn toàn không có vấn đề gì?

Lý Ái Vân lập tức nghiêng đầu sang một bên, không nhìn anh nữa.

Bình thường đều là Phan Lâm mặt dày ở nhà, đây là lần đầu tiên Lý Ái Vân mời anh về nhà.

Trở về Giang Thành, Phan Lâm đưa Lý Ái Vân đến tập đoàn quốc tế Duyệt Nhan, một mình trở về phòng giam bí mật dưới đất của mình.

Lúc này, Bạch Họa Thủy đang trong phòng nghỉ ngơi đọc sách.

So với trước đây, cô ta càng trở lên trẻ trung hơn.

"Xem ra thuốc của tôi rất tốt đấy.” Phan Lâm cười nói.

“Qủa thật có hiệu quả” Bạch Họa Thủy đặt sách xuống, có chút kha khàn nói.

Thật ra cô ta không muốn phản bội Liên minh thương mại và đại hội nhưng theo hiệu quả ngày càng rõ rệt của thuốc của Phan Lâm, tâm trạng của cô ta cũng dao động.

Lòng trung thành và cái đẹp, cô ta rất khó lựa chọn.

“Thật ra cô không cần phải rối tắm, lần này tôi đến đây là muốn nói cho cô một chuyện” Phan Lâm giống như nhìn thấu suy nghĩ của Bạch Họa Thủy vậy, nói thẳng.

“Chuyện gì?” Bạch Họa Thủy vội vàng hỏi.

“Tôi đã lấy được Liên minh thương mại rồi.” Phan Lâm bình tĩnh nói.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play