Hiện trường buổi đấu giả, Đồng gia từ trên bục cao giờ khẩu súng, điên cuồng bắn về phía Hoa An.
Đạn không ngừng tuôn ra, nhưng ở trước mặt Hoa An có một vị võ gia cầm kiếm, nhanh chóng múa kiếm, kiếm. chém vào viên đạn, cho dù Đồng gia có bắn điên cuồng thể nào, đều không thể khiến Hoa An bị thương.
“Giết nó cho tao” Hoa An chỉ vào Đồng gia gầm lên.
Người cầm kiểm đó lập tức cầm kiếm nhảy lên, giống như sao băng lao về phía Đông gia. Đồng gia hét lên: “Bảo vệ tôi”. Một người đàn ông đeo đeo găng tay bằng sắt ở bên cạnh lập tức nhảy đến, đầm về phía trước cầm kiếm.
Koong.
Thanh kiếm bị đánh ra.
Hai người lao vào đánh nhau.
“Khốn nạn.
Đồng gia nghiến răng, đột nhiên giơ súng muốn xông lên, đích thân giải quyết Hoa An.
Tuy nhiên ông ta vừa mới chạy được mấy bước.
Phật.
Một đạo kiếm quang lóe lên, sau đó nhìn thấy người đàn ông nắm đấm sắt đang đánh với người cầm kiếm đột nhiên toàn thân run rẩy, đứng yên tại chỗ, không tấn công nữa.
Một lúc sau, đầu của anh ta từ từ rơi xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, chảy khắp nơi.
Vậy mà lại bị một kiểm đứt đầu.
Đồng gia vô cùng ngạc nhiên, cho rằng mình nhìn nhầm.
Người mà ông ta mời về đều là cường giả tuyệt thế, vậy mà lại bị người ta dùng một kiểm giết chết. “Không thể nào nhất định không thể nào” Đồng gia run rẩy nói. Người đàn ông cầm kiếm kia nở nụ cười tà, sau đó đột nhiên di chuyển xung quanh.
Vut.
Vụt.
Vụt.
Vut.
Người này vừa thay đổi trạng thái trước đó, vậy mà nhanh như chớp, một kiểm đứt cổ, trong chớp mắt, các cao thủ bên phía Đông gia đều chết vô số.
“Mày... mày là ai?" Đồng gia sợ hãi liên tục lùi về phía sau, mắt trừng to. Lúc này Hoa An cũng ngẩn ra.
“Lôi Thần, kiểm thuật của anh đã đạt đến mức độ này rồi sao? Qúa tốt rồi. Ha ha, quá tốt rồi” Hoa An vui mừng không thôi, vô tay liên tiếp.
Với sự tấn công bất ngờ của kiếm giả tên là Lôi Thần này, người của Đồng gia gần như bị áp đảo hết, trong nháy mắt, chỉ còn lại hai người lui về bên cạnh Đồng gia, người bên phía Hoa An cũng vây xung quanh.
Lần này Đồng gia có chạy đằng trời.
“Hay. Hay. Ha ha ha, tên họ Đồng kia, lần này xem mày chạy trốn thế nào?
Hoa An cười lớn, sải bước đến, trong mắt đều là sát ý và điên cuồng, đắc ý nhìn Đồng gia: “Tên họ Đồng kia, mày cũng xứng để đấu với tao sao? Lần này mày còn có lời gì muốn nói không?”.
"Hoa An, mày giỏi thật, vậy mà lại mời được cao thủ như vậy. Coi như mày giỏi. Muốn chém muốn giết, thì tùy mày, đừng có lăng nhăng nữa, ra tay đi”
Đồng gia nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Hoa An, không hề cúi đầu.
Ông ta biết lần này mình không thể chạy thoát được, chuyện đã đến bước này, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết mà thôi.
"Gấp cái gì chứ? Đồ chó má. Từ sau khi minh chủ Bạch mất tích, trong Liên minh thương mại chỉ có mày luôn chống đối tạo. Nếu không phải mày, ông đây đã sớm ngồi lên vị trí minh chủ rồi. Mày chống đối với tao lâu như vậy, | bây giờ thua rồi, muốn chết đúng không? Ha ha, nghĩ nhiều rồi. Ông đây sẽ không cho mày thoải mái đầu, tạo
muốn dùng dao cắt mày thành từng mảnh một, khiến mày sống không được, chết cũng không xong. Để mày biết, kết quả chống đối tao sẽ là thế nào”
"Khốn nạn” Đồng gia tức giận, sao ông ta có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy chứ? Ông ta gầm lên một tiếng muốn xông lên liều mạng với Hoa An, nhưng người bên cạnh lại giữ chặt lấy ông ta. “Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu thôi” Hoa An cười lạnh, sau đó phất tay nói: “Lôi Thần, chặt hết tứ chi của ông ta cho tôi trước đã” “Không vấn đề gì, anh Hoa”
Khóe miệng người tên Lôi Thần kia nhếch lên, đột nhiên nở nụ cười tà, sau đó rút mạnh kiếm ra.
Xoet. Xoet. Xoet. Xoet. Tiếng cắt da thịt truyền ra.
Sau đó, chỉ thấy đầu của tám cao thủ đứng xung quanh Hoa An đều rời khỏi vị trí, bị lưỡi kiếm sắc bén cắt rời khỏi cổ.
Máu tươi tung tóe, trực tiếp khiến Hoa An nhiễm thành màu đỏ. Hoa An ngẩn ra. Đồng gia cũng ngẩn ra. Mấy người ngẩn ra nhìn cường giả bên cạnh Hoa An ngã xuống đất chết, đầu óc đều trống không. “Anh... anh làm cái gì vậy? Anh giết nhầm người rồi” Hoa An lo lắng, vội vàng hét lên: “Lôi Thần, anh muốn tạo phản sao?”
"Tạo phản? Hoa An, Liên minh thương mại này không phải là Liên minh thương mại của một mình ông. Sao ông lại nói là tạo phản chứ?” Lôi Thần nâng thanh kiếm đầy máu tươi lên, khẽ cười quay người, cười nói.
"Anh... anh có ý gì?” Hoa An ngạc nhiên. “Để tôi giải thích rõ ràng với ông vậy, ông Hoa"
Lúc này, một tiếng cười vang lên từ đại sảnh bên trong, một người đàn ông râu dê trung niên xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.
“Cái gì? Hình Bân?” Đồng gia và Hoa An ngẩn ra.
“Hình Bân, không phải ông đã bị phái ra nước ngoài chấp nhận nhiệm vụ rồi sao? Tại sao lại ở đây?” Hoa An ngẩn ra hỏi.
| "Sau khi tôi biết mình chủ Bạch bị mất tích thì âm thầm lẻn về. Bởi vì tôi biết hai người các người nhất định sẽ đánh nhau vì vị trí minh chủ này. Cho nên tôi đã sớm bồi dưỡng Lôi Thần và các lực lượng khác, để bọn họ trà trộn vào bên cạnh các người, làm việc cho tôi. Hai đồ ngũ các người, không nghe qua câu trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi sao? Hôm nay các người đánh nhau một mất một con. Vậy bây giờ, tôi sẽ thu dọn các người. Rồi ngồi lên vị trí minh chủ, ha ha ha.”
Hình Bân cười lớn, phất tay, ra hiệu cho Lôi Thần xử lý hai người kia. “Hình Bân, tên khốn nạn nhà mày”.
“Mày dám giết tao? Vậy tạo sẽ diệt cả tộc mày” “Hình Bân, mày đợi đấy cho tao” Hai người đều mắng chửi, tuy nhiên Hình Bân hoàn toàn không quan tâm.
Lôi Thần mỉm cười giơ kiếm lên, muốn bắt đầu giải quyết hai thủ lĩnh Liên minh thương mại. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài khu đấu giá truyền đến tiếng bước chân ầm ầm.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT