Lý Ái Vân nhàm chán ngồi trên ghế ngáp một cái. Rất nhiều khách mời cũng đều mơ màng muốn ngủ. Từ khi Đồng gia rời đi, bốn vật đầu giá tiếp theo, đều là bảo vật cực kỳ hiếm có kỳ lạ.

Tuy nhiên hiện trường ngoại trừ Triều Chính Phong ra, không ai dám hét giá, Triều Chính Phong ra giá cao hơn một nghìn lấy được.

Một số người đã bắt đầu thì thầm, âm thầm chế nhạo.

Dù sao một buổi đấu giả có quy cách như vậy, vậy mà lại trở thành một trò đùa, truyền ra ngoài tất nhiên Đồng gia sẽ vô cùng mất mặt rồi.

"Ông chủ, mọi chuyện đều rất thuận lợi, lần này Đồng gia mất hết uy tín rồi”. Triều Chính Phong cầm điện thoại gọi điện cho Hoa An, trên mặt đều là nụ cười đắc ý.

“Rất tốt. Sau ngày hôm nay, tôi chính là lời kêu gọi của Liên minh thương mại, thu dọn xong tên này, Liên minh. thương mại chính là của tôi”.

“Vậy Chính Phong chúc mừng minh chủ trước Cúp điện thoại, Triều Chính Phong cười híp mắt, chuẩn bị ra giá sản phẩm tiếp theo. Tuy nhiên lúc này, Đồng gia lên sân khấu, dặn dò cô Kim kia mấy câu, cô Kim gật đầu rời khỏi bục cao. Mọi người đều lấy lại tinh thần. Triều Chính Phong cũng thu lại nụ cười, lập tức cau mày. “Tên họ Đồng này muốn làm gì vậy? Ông ta còn dám xuất hiện? Muốn tự sỉ nhục mình sao?” "Anh Triều, cẩn thận ông ta đánh lừa” Người bên cạnh cẩn thận khuyên một câu. Ỗ “Lừa? Không phải đầu. Tôi thấy tên Đồng gia này cũng chỉ là vò đã mẻ lại sứt thôi. Ông ra có thể lừa được cái gì chứ? Minh chủ Hoa đã sắp xếp thỏa đáng mọi thứ rồi, Liên minh thương mại này, đã là vật nằm trong tay minh chủ Hoa rồi, người người đều phục. Cũng chỉ có tên họ Đồng này không biết sống chết, chống đối với minh chủ Hoa. Bây giờ ông ta chỉ là giấy chết mà thôi, đợi khi minh chủ Hoa ngồi lên vị trí minh chủ, nhất định sẽ khiến tên họ Đồng này chết không toàn thây, giết hết cả nhà, không giữ lại một ai” Triều Chính Phong cười lạnh, trong mắt toàn là ý cười.

Tuy nhiên ngay khi Triều Chính Phong cho rằng mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay mình, Đồng gia lên. tiếng.

“Mọi người, bây giờ đã đấu giá đến sản phẩm thứ năm rồi, bắt đầu từ vật thứ sáu này, sẽ tương đối đặc biệt. Bảo vật thứ sáu vô cùng độc đáo. Tôi tin mọi người nhất định sẽ thích”

Nói xong, Đồng gia phất tay. Sau đó nhìn thấy một người phục vụ cầm một cái khay đến.

Thứ được đặt trên khay, vậy mà lại là một viên đá. Trông giống như một viên đá bên đường vậy, phủ đầy rêu, không có gì nổi bật. Hoàn toàn không nhìn ra chỗ nào đặc biệt. “Đây là loại đá gì vậy? Không lẽ là loại đá kỳ lạ đặc biệt phi phàm nào đó sao?” “Không biết được, nhưng có thể được đặt lên trên đây, nhất định là không bình thường” “Nhưng tôi thấy cục đá này không có chỗ nào đặc biệt cả"

"Anh có ánh mắt gì chứ, có thể so với Đồng gia so? Bảo vật của Đồng gia xem qua còn nhiều hơn cơm mà anh đã ăn đấy. Đồng gia dám đặt lên trên đây, nhất định là có chỗ đặc biệt của nó”

"Đúng vậy.” Các khách mời lần lượt nói.

Triều Chính Phong cũng ngẩn ra nhìn bảo vật đó, một lúc sau, mới lẩm bẩm: “Đó chắc là một viên đá bình thường đúng không?”

“Chắc là vậy. Anh Triệu, tôi dùng điện thoại chụp lại, giám định qua điện thoại một chút”

Người bên cạnh nói, lấy điện thoại ra chụp viên đá, sau đó so sánh thông qua các loại phần mềm tìm kiếm giám định, lập tức ngạc nhiên.

“Anh Triều... viên đá này hình như chỉ là một viên đá hoa cương bình thường thôi” “Đá hoa cương? Thật hay giả vậy?” “Không tin anh xem”. Người đó đưa điện thoại qua, Triều Chính Phong vừa nhìn, sắc mặt lập tức vô cùng âm trầm.

Viên đá mà Đồng gia mang ra hoàn toàn giống hệt đá hoa cương, cho dù là hoa văn, bề mặt đá đều gần như giống nhau, không có một chỗ khác biệt nào cả.

“Tôi hiểu rồi”.

Triều Chính Phong nghiến răng nói: “Tên Đồng gia này biết cho dù ông ta có mang bảo vậy nào ra, đều sẽ bị chúng ta tăng thêm một nghìn mua lại, cho nên ông ta không định lấy bảo vật chuẩn bị đấu giá ra đấu giá nữa, mà | lấy một số đồ phế liệu ra đấu giá. Nếu như tôi hét giá, một viên đá nát cũng bán ra được trăm tỷ, tôi sẽ bị thiệt, nếu như tôi không tăng giá những khách mời khác cũng sẽ nể mặt ông ta mà ra giá. Dùng tài sản hàng trăm tỷ để mua nhân tình”

Người xung quanh nghe thấy vậy, không khỏi hít khí lạnh. Lúc này, Đồng gia đã ra giá khởi điểm rồi.

“Mảnh Thiên Sơn Tuyết Thạch này, có giá khởi điểm là ba nghìn tỷ, không biết có bằng hữu nào nhìn trúng, có thể ra giá”

Ông ta vừa nói xong, tất cả mọi ánh mắt đều rơi trên người Triều Chính Phong, đợi Triều Chính Phong ra giá.

Mỗi một vật đấu giá nào, Triều Chính Phong đều là người đầu tiên ra giá. Nhưng lần này, ông ta lạnh mặt, vậy mà lại không nói một lời nào.

"Ồ? Không ai ra giá sao?” Đồng gia cười híp mắt hỏi.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play