*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhận được tin tức, tông chủ phái Cùng Châu vội dẫn theo các trưởng lão chạy đến sảnh chính.
“Ai đó? Dám làm càn ở phái Cùng Châu? Muốn chết lầm hay sao?"
Đại trưởng lão hùng hổ lớn tiếng mắng mỏ, nhìn thấy để tử mất mạng nằm trên đất thì càng tức giận đến trường đỏ cả mặt, lớn. tiếng mắng: “Kẻ nào làm!”
“Tôi!”
Người đàn ông tóc đỏ đốt một điếu thuốc, nhạt giọng hỏi: “Có vấn đề gì không?”
"Mày muốn chết à!”.
Đại trưởng lão tức giận vô cùng, muốn tự mình ra tay đánh người. “Dừng tay lại cho tôi!” Tông chủ Cùng Châu quát lên, ngăn đại trưởng lão lại. “Tông chủ.”
“Bớt làm loạn! Lui xuống!”
Đại trưởng lão nghe thế chỉ đành nhìn xuống lửa giận, lùi về sau nửa bước.
Tông chủ Cùng Châu tiến lên, quét mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ, nhàn nhạt nói: “Tôi nghe nói nhà họ Nguyễn có một thiên tài, trời sinh tóc đỏ, tình tính nóng nảy như lửa, thiên phú dị bẩm, sau khi rời khỏi nhà họ Nguyễn đã bái thầy cầu học, là cậu sao?”
“Là tôi” Người đàn ông hút một hơi thuốc lá, nhàn nhạt nói: “Nói cho tôi biết, em tôi là do ai giết?”
“Hả? Cậu đến đây là vì chuyện này sao? Không phải tôi đã nói rất rõ ràng qua điện thoại rồi à? Bác sĩ Lâm của Giang thành, nếu như các người muốn báo thù thì cứ đến Giang thành, nhưng tôi không cho rằng các người có thể báo được mối thù này đâu, vẫn là nên nhân nhượng cho qua để yên thân, cứ vậy mà chấm dứt đi, đừng có kéo nhà họ Nguyễn dính vào chuyện này.” Tông chủ Cùng Châu cười nhạt nói.
Nhưng người đàn ông kia không thèm để ý, hỏi thẳng lại: “Lúc em trai tôi chết, người của phái Tô Châu các người... không phải đang ở bên cạnh sao? Cứ trừng mắt mà nhìn em trai tôi chết đi sao?"
"Không, chúng tôi còn ra tay giúp cho Bác sĩ Lâm giết người nhà họ Nguyễn các người nữa! Dù sao thì đó là Bác sĩ Lâm mà, ngay cả mấy thế lực siêu cấp như Dược Vương Thôn, Hồng Nhan Cốc cũng không phải đối thủ, Đông Hoàng Giáo lại càng phải cúi đầu xưng thần, cậu cảm thấy chúng tôi có thể chống lại Bác sĩ Lâm sao?” Tông chủ Cùng Châu lắc đầu nói. Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
“Cho nên... cái chết của em trai tôi các người cũng có trách nhiệm!”
Người đàn ông dập tắt tàn thuốc, bình tĩnh nói.
Tông chủ Cùng Châu vừa nghe liền nhíu mày: “Sao nào? Cậu đến đây hỏi tội à? Nếu là như vậy thì tôi khuyên cậu đừng nên xúc động quá thì tốt hơn, phái Cùng Châu chúng tôi có thể cúi đầu trước Bác sĩ Lâm, nhưng cũng chưa đến mức phải cúi đầu trước tên nhóc con miệng còn hội sữa như cậu!”
"Phải không? Bằng không thì... chúng ta cứ thử xem?” Người đàn ông tóc đỏ đột nhiên nói.
“Thứ?”
Tông chủ Cùng Châu giật mình.
Vút!
Lúc này, người đàn ông tóc đỏ di chuyển, cả người như hoá thành một cơn gió mà xông tới tông chủ Cùng Châu. “Không ổn!”
Tông chủ Cùng Châu thở gấp, vội vàng bước lùi về sau.
Tốc độ mạnh mẽ của đối phương đã vượt khỏi sức tưởng tượng của ông ta. Ngay cả ông ta cũng không kịp nhìn rõ. Thế nhưng người vẫn còn chưa lùi được bao xa thì đối phương đã nhích tới gần.
Toàn bộ người của phái Cùng Châu đều vây lên, gào lên đầy thê lương, nhưng lại không thể làm được gì.
"Các người giết người của nhà họ Nguyễn tôi, thấy em trai tôi chết mà không cứu, hôm nay, tôi phải cho toàn bộ phái Cùng Châu các người theo bồi táng"
Người đàn ông tóc đỏ cười dữ tợn, chuyển bước xông vào đám người, đại sát tứ phương...
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT