Ông chủ của nhà họ Kiều tên là Kiều Long Nam.

Ông ta cao một mét chín và mặc một chiếc áo khoác đen, trông rất quyền lực.

Anh ta có khuôn mặt chữ điền, lông mày rậm và đôi mắt to, vẻ mặt uy nghiêm, sải bước vào sơn trang và đứng trước mặt Phan Lâm.

Bất kể là ai, đối mặt với ông ta đều sẽ cảm thấy áp lực.

Tuy nhiên, Phan Lâm vẫn bình thản như thường, không có bất kỳ phản ứng nào. “Vị đây chắc là bác sĩ Lâm hả? Đúng là tuổi trả tài cao!” Kiều Long Nam nhìn Phan Lâm gật đầu khen ngợi.

Phan Lâm bắt giữ con trai ông ta, đả thương người của nhà họ Kiều và chà đạp danh dự của cả nhà họ Kiều, thật ra thì Kiều Long Nam muốn chặt xác Phan Lâm ra thành trăm mảnh, nhưng với người như ông ta sẽ không để lộ sự tức giận căm thù ra ngoài đầu. “Ông chủ Kiều quá khen rồi, mời ngồi, uống tách trà của kẻ hèn mọn này pha đã?” Phan Lâm vừa cười vừa khéo léo pha trà.

HỒ? Trà do bác sĩ Lâm pha sao? Vậy thì tôi phải nếm thử rồi." Kiều Long Nam ngồi xuống nhưng không lộ ra vẻ gì là đề phòng.

Phan Lâm rót trà.

Trong chốc lát hương trà bay đến nức mũi.

Kiều Long Nam nhấp một ngụm, hai mắt sáng lên. "Ngon! Ngon! Trà ngon! “Không ngờ bác sĩ Lâm không chỉ tinh thông về y thuật, mà còn hiểu biết trà đạo đáng ngạc nhiên như vậy, thật lợi hại mà!"

Kiều Long Nam không khỏi cảm thán.

Mặc dù rất ghét Phan Lâm, nhưng ông ta cũng không khỏi cảm thán và khâm phục khi thấy một người lớn bằng con trai mình mà lại có tài năng và thực lực như vậy. Nếu người này là con trai ta thì tốt biết mấy? Nhà họ

Kiêu sẽ phồn thịnh lắm đây!

Trong lòng Kiều Long Nam than thở, nghĩ đến thứ bất tài Kiều Tín Mạnh, trong lòng lại khó chịu.

So sánh như vậy, làm ông ta tức đến phát điên. “Ông chủ Kiều quá khen rồi, tôi chẳng qua cũng vừa mới tiếp xúc với trà đạo thôi, thú vui tao nhã ấy mà” Phan Lâm cười nói. “Bác sĩ Lâm khiêm tốn quá, lão già hèn mọn này cũng đã có hàng chục năm kinh nghiệm trong lĩnh vực trà đạo, tay nghề của bác sĩ Lâm thế này, phải là người phi thương mới làm được đấy. “ Kiều Long Nam cười nói.

Phan Lâm lắc đầu cười rồi tiếp tục pha trà.

Kiều Long Nam nhìn chăm chăm vào Phan Lâm, sau một lúc, dường như ông ta không nhịn được nữa, đi thẳng vào chủ đề và nói: "Bác sĩ Lâm, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa. Con trai ta và người của nhà họ Kiều ta đâu rồi?" "Bọn họ sao? Bọn họ rất ổn, đều rất ổn! Được tôi tiếp đãi tốt mà!" Phan Lâm uống một ngụm trà rồi cười nói. “Tiếp đãi tốt sao?” Kiều Long chau mày. Đám người nhà họ Kiều cũng rất căng thẳng.

Phan Lâm đơ người, cười nói: "Yên tâm yên tâm, tiếp đãi mà tôi nói chỉ đơn giản là nghĩa đen vậy thôi chứ không có ý gì khác đâu, bây giờ bọn họ đều nguyên vẹn không thương tổn ở đâu cả, ông không cần phải lo!" “Đã không có gì vậy thì xin bác sĩ Lâm hãy thả con trai ta và họ ra, kẻ hèn mọn này cực kì biết ơn” Kiều Long Nam vui vẻ hòa nhã nói nhưng ánh mắt thì không ngừng để ý Phan Lâm.

Phan Lâm lại im lặng, vẫn là nhìn trà, pha trà và thưởng trà.

Mặt của những tên thuộc hạ của nhà họ Kiều đứng bên cạnh lộ vẻ tức giận, ai nấy đều nhịn không nổi, chuẩn bị ra tay.

Theo bọn họ, ra tay với Phan Lâm ở cự li gần như vậy là một việc ngon ơ, đợi khi khống chế được tên này rồi thì bảo hắn ngoan ngoan thả Kiều Tín Mạnh và những người khác ra không phải dễ như trở bàn tay sao?

Tuy nhiên, Kiều Long Nam đã kịp thời nháy mắt với những người này, bảo họ không được hành động hấp tấp. "Ông chủ...

Một người bên cạnh thầm gọi ông ta với giọng nói nhỏ nhẹ dè dặt. “Đừng có lộn xộn, những người đứng sau bác sĩ Lâm không đơn giản!” Kiều Long Nam trầm giọng nói.

Đám thuộc hạ nhà họ Kiều liếc nhìn những người đứng phía sau Phan Lâm, hầu như bọn họ đều khịt mũi, tỏ vẻ khinh thường.

Rõ ràng là bọn họ không coi trọng gì nhóm người đứng phía sau Phan Lâm. “Bác sĩ Lâm Lâm, chúng ta đều là những người thông minh, vậy hãy nói thẳng ra đi! Cậu cứ đưa ra điều kiện đi, nếu như kẻ hèn mọn này có thể đáp ứng thì tuyệt đối không từ chối đâu, chỉ xin cậu có thể trả con trai ta ra.” Kiều Long Nam nhẹ giọng nói. “Ông chủ Kiều, tại hạ chả ra điều kiện gì cả, là con trai ông nhiều lần gây hấn với tôi, chẳng qua là tôi muốn dạy cho cậu ta một bài học, thực ra thì ông cũng không phải đến cầu xin tôi làm gì, ông cứ quay về đi, đợi tôi dạy dỗ cậu ta vài ngày rồi sẽ thả cậu ta ra.” Phan Lâm cười nói.

Nói thì nói vậy thôi chứ Kiều Long Nam không tin đầu.

Ông ta do dự một lúc, lấy ra một cuộn thẻ tre cũ nát từ trong tay áo ra và đặt nó trên bàn trà. "Thứ này thuộc về cậu thả người của tôi ra, thế nào?" "Đây là?" "Đây không phải là điều mà đại bác sĩ Lâm đang nghĩ tới sao? Công thức của thần y Biển Thước thời Chiến Quốc!" Kiều Long khàn giọng nói.

Những lời này vừa nói ra, tim Phan Lâm đập thình thịch.

Nhưng vẻ mặt không thay đổi, anh uống thêm một ngụm trà, lãnh đạm nói: "Cho ta sao?" “Vật này đủ để đổi lấy con trai của ta rồi chứ?” Kiều

Long Nam nói.

Phan Lâm trầm mặc.

Sau một lúc, anh gật đầu: "Ông chủ Kiều đã hào khí như vậy thì tại hạ cũng không nên không biết điều, vậy ta cất vật này nhé" “Người đầu?" Kiều Long Nam hỏi ngay.

Phan Làm nghiêng đầu.

Huỳnh Lam đứng sau lập tức hiểu ý, xoay người chạy ra ngoài.

Một lúc sau, một nhóm người được đưa đến sơn trang. "Cậu chủ!"

Người của nhà họ Kiều lên. "Cha..."

Kiều Tín Mạnh vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy người nhà họ Kiều ở đây, nhưng khi nhìn thấy Phan Lâm đang ngồi đối diện với Kiều Long Nam, sắc mặt của anh ta đột nhiên thay đổi, anh ta rụt cổ lại, không dám ho he gì, trông rất khép nép sợ sệt...

Điều này khiến người nhà họ Kiều lấy làm lạ.

Kiều Tín Mạnh mà lại hiền lành như thế

Không giống cậu ta chút nào! sao?

Hơn nữa, Kiều Đức Trọng và Kiều Trung Bảo đều cúi đầu, không dám nhìn qua hướng này, bộ dạng rất sợ sệt

Sao mà lại thành ra thế này?

Đầu óc mấy người họ đều trống rỗng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Kiều Long Nam liếc nhìn một cái, cảm thấy rất bối rối, nhưng ông ta cũng không nhiều lời, đứng lên nói: “Bác sĩ Lâm đã thẳng thắn như vậy thì lão già hèn mọn này cũng không nói gì nữa, bác sĩ Lâm, lần này là con trai tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu!” “Ông chủ Kiều khách sáo rồi! Đừng như thế chứ!” "Được rồi, bác sĩ Lâm, hiểu lầm của chúng ta đã giải quyết xong, vậy tôi không ở lại đây nữa, làm phiên rồi, ngắn lần xin lỗi cậu, cáo từ "Ông chủ Kiều, để tôi tiến ông!” “Không cần, không cần đầu! Anh cứ ở đó đi."

Kiều Long Nam vội vàng nói, sau đó cùng đám người nhà họ Kiều rời đi.

Phan Lâm đứng nhìn từ xa.

Sau khi người nhà họ Kiều rời đi, anh nóng lòng ngồi xuống và cẩn thận ngắm nghía thẻ tre trên tay.

Nhìn thấy dáng vẻ tham lam và thiếu kiên nhẫn của Phan Lâm, Trương Thất Dạ và những người khác đứng phía sau có chút kinh ngạc.

Họ có thể thấy rõ sự nóng lòng và sự tham lam trong mắt Phan Lâm...

Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy Phan Lâm như vậy. Mấy người bọn họ nhìn nhau, Nguyên Tinh đi về phía trước. “Giáo chủ! Giáo chủ “Sao đấy?”

Sau khi kêu lên mấy lần, Phan Lâm mới phản ứng lại. “Giáo chủ, nhà họ Kiều đã rời đi, nhưng tôi nghĩ họ sẽ không buông xuôi vậy đâu, để đề phòng... Nguyên Tinh cung kính nói. “Tôi biết." "Vậy thì chúng ta nên làm gì tiếp theo?" “Không cần làm gì cả, cứ ngồi đó đợi, bọn họ sẽ quay lại thôi” Phan Lâm vừa nói vừa nhìn cuộn tre.

Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều khó hiểu, nhưng vẫn lặng lẽ chờ đợi...

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play