Mua được một tin tức về việc mua bán trong nội bộ Liên minh Thương mại chắc chắn là vô giá.

Những tin tức mua bán thông thường trong Liên minh Thương mại cũng không đáng để mua, chỉ có những tin quan trọng và giật gân thì Liên minh Thương mại mới lưu hành nội bộ.

Còn muốn có được những tin tức quan trọng đó mà không có người dẫn dắt, thì cho dù thực lực có lớn mạnh đến đâu cũng không làm được đầu. Theo lý mà nói, tập đoàn Dương Hoa của Phan Lâm cũng không có tư cách.

Nhưng lần này Hoa An cầu cứu Phan Lâm, cho dù Phan Lâm không có tư cách thì anh vẫn phải đồng ý.

Bởi vì vấn đề lần này ảnh hưởng đến việc anh có thể lên chức hay không.

Nếu thành công, chuyện này vốn không có gì cả! Nếu không thể lên chức... Những gì anh mất đi còn nhiều hơn những thứ này!

Cho dù yêu cầu rất mực vô lễ, anh cũng chỉ đành đồng ý.

Phan Lâm hài lòng gật đầu, đi theo Hoa An quay trở lại buổi tiệc.

Tất nhiên là Phan Lâm cũng không bảo Hoa An khiêng anh về.

Những vị khách tại buổi tiệc nhìn thấy Phan Lâm quay lại không khỏi chế nhạo. "Hơ, không phải lúc rời đi thái độ của tên nhóc này rất cứng rắn sao? Sao giờ lại quay về nữa rồi?” “Thật nực cười! Chẳng khác nào một thằng hề cả!” “Vừa nãy còn nói với quản lý An là “nước sông không phạm nước giếng”, đến chết cũng không qua lại nữa, sao giờ lại mặt dày quay lại nữa vậy? Thật hèn hạ!” “Còn không phải sao? Phần lớn người sống trên đời đều như vậy đấy, anh còn nghĩ người ta giống chúng ta hå?" “Thật ti tiện!”

Khách khứa túm tụm nói chuyện riêng với nhau, ánh mắt nhìn Phan Lâm mang theo vẻ giễu cợt hoặc mỉa mai. Ngược lại, Phan Lâm không quan tâm đến. Anh không phải là người quá coi trọng danh tiếng của mình.

Chỉ cần nhận được lợi ích, ai muốn mắng thì cứ mắng đi. Hơn nữa cho dù anh không đến, anh cũng biết những người này không xem anh ra gì rồi.

Dẫu sao những người này đều là người thuộc những gia tộc lớn bí ẩn. “Ông Thiên đang ở đâu?” Phan Lâm điềm tĩnh hỏi. “Bên này ạ. Bác sĩ Lâm, xin mời đi bên này!”

Hoa An vội vàng nói, dẫn Phan Lâm đến bàn ăn bên cạnh.

Dịch Minh Thiên nằm phía trên cùng, một vài nhân viên y tế đang nỗ lực hết sức để cấp cứu, thực hiện ép tim ngoài lòng ngực.

Phan Lâm lập tức bước tới. “Bác sĩ Lâm?”

Vài nhân viên y tế sửng sốt, rồi nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ. “Tình hình bệnh nhân thế nào rồi?” Phan Lâm cởi túi kim châm, hỏi. “Tim đã ngừng đập, đồng tử giãn ra, hơn nữa bệnh nhân xuất huyết nhiều nơi. Chúng tôi nghi ngờ bệnh nhân bị vỡ mạch máu bên trong cơ thể dẫn đến tim ngừng đập...

Một nhân viên y tế đã nói với Phan Lâm về tình hình hiện tại của Dịch Minh Thiên. Phan Lâm đưa tay ấn vào cơ thể Dịch Minh Thiên vài phát, sau đó quan sát kỹ mắt và mũi của ông ta.

Sau khoảng năm sáu phút, Phan Lâm lập tức xé toạc quần áo của Dịch Minh Thiên và châm cứu cho ông ta liên tiếp hơn hai mươi mũi.

Châm cứu cực kỳ nhanh và chính xác.

Mà chưa được bao lâu sau khi châm cứu.

Tít! Tít! Tít...

Tiếng máy đo nhịp tim của Dịch Minh Thiên ngay lập tức vang lên, đường nhịp tim của ông ta lại chuyển động lên xuống. “Sống lại rồi! Ông ấy sống lại rồi!”

Một vị khách ngay lập tức mở to mắt và hét lên. Mọi người đều kinh ngạc.

Nhưng ngay sau đó.

Tít...

Âm thanh chói tai đột ngột vang lên.

Nhìn thoáng vào máy đo, nhịp tim của ông ta lại ngừng đập! “Hả?” Mọi người đều biến sắc. “Bác sĩ Lâm, chuyện này là sao vậy?” Hoa An lo lắng.

Phan Lâm lập tức bước tới và kiểm tra lại, như nhận ra điều gì đó, anh lấy ra một cây kim vừa mỏng vừa dài bằng bạc, đâm vào cổ họng Dịch Minh Thiên.

Mọi người nhìn thấy mà vô cùng hoảng hốt.

Một lúc sau, Phan Lâm rút kim châm ra, quan sát thật kỹ rồi trầm giọng nói: “Tình trạng của ông ta không khả quan cho lắm. Bên trong cơ thể như thể có một thứ sức mạnh liên tục vùi dập, có phải lúc trước ông ta đã từng uống thuốc gì rồi không?” “Chuyện này.

Sắc mặt của những người xung quanh trông rất kỳ lạ. Hoa An lập tức nhìn Kiều Tín Mạnh. “Đúng vậy, lúc trước bác sĩ Mạnh tài ba của chúng ta đã cho ông Thiên uống hai viên thuốc, cũng không biết đó là thuốc gì.” Thái Mạn Yên ở một góc cười nói, cô ta liếc nhìn Kiều Tín Mạnh.

Kiều Tín Mạnh rụt cổ lại đầy xấu hổ. “Tôi cần biết được thành phần của viên thuốc đó, Kiều Tín Mạnh anh hãy đưa cho tôi một viên thuốc, tôi sẽ chữa trị cho ông Thiên.” Phan Lâm nói. “Chuyện này... Chuyện này sao mà được chứ? Viên thuốc đó là linh đan diệu dược của nhà tôi, là gia tộc tôi đã ban tặng nó cho tôi, người bình thường nhất định không được chạm vào. Không được, tôi không thể đưa cho anh!” Kiều Tín Mạnh nghiến răng, lạnh lùng nói. “Nếu đã như vậy thì quản lý An, xin hãy tha thứ cho tôi vì đã không giúp được gì!” Phan Lâm lắc đầu nói: “Mọi người hãy mời người khác đến đi, tôi không chữa được!” “Bác sĩ Lâm, anh." Hoa An lo lắng, vội vàng ngăn cản Phan Lâm đang chuẩn bị rời đi. “Tôi không phân tích được thành phần của viên thuốc nên không có cách nào loại bỏ tác dụng của dược liệu đang hủy hoại cơ thể của ông Thiên được. Thế thì làm sao mà chữa trị đây? Tôi nói một câu thật lòng vậy, nếu như không thể xác định được ông ta uống phải loại thuốc gì, vậy thì cho dù hôm nay có “Hoa Đà tái thế” cũng không cứu được ông ta!” Phan Lâm nhún vai nói.

Hoa An nghe vậy, sao lại không hiểu Phan Lâm có ý gì được chứ, ông ta lập tức nói: “Bác sĩ Lâm đừng lo lắng, anh cần thuốc đúng chứ? Tôi sẽ nói chuyện với cậu chủ Mạnh.

Nói xong, ông ta xoay người lại và nhìn chằm chằm vào Kiều Tín Mạnh. “Quản lý An, ông muốn làm gì?” Kiều Tín Mạnh nuốt nước bọt. Hoa An không nói nhiều, chỉ lấy điện thoại ra, gọi cuộc điện thoại đến người đứng đầu nhà họ Kiều, trầm giọng hỏi: “Cuộc điện thoại này là anh gọi hay là tôi gọi đây?” “Quản lý An, ý của ông... là gì?” Kiều Tín Mạnh sững sờ hỏi. “Anh không biết chữa bệnh lại giả vờ như mình biết, lại thay mặt Liên minh Thương mại của tôi chữa bệnh cho ông Dịch Minh Thiên, gián tiếp hại chết ông ta. Kiều Tín Mạnh, Hoa An này là một người biết nói lý lẽ, nhà họ Kiều của anh với Liên minh Thương mại của tôi cũng có quan hệ hợp tác với nhau, chuyện ngày hôm nay, nhà họ Kiều nhất định phải cho Liên minh Thương mại một lời giải thích! Bây giờ anh tự thông báo với nhà họ Kiều, hay để tôi nói với người đứng đầu nhà họ Kiều đây hả?” Hoa An gắn giọng nói. “Hả? Chuyện này. Đừng! Đừng!” Kiều Tín Mạnh hoảng hốt hét lên.

Nếu như vậy, chẳng phải anh ta sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Kiều sao?

Kiều Tín Mạnh khóc không ra nước mắt, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hoa An, anh ta chỉ đành khuất phục, thở dài đáp: “Được rồi, được rồi! Quản lý An, xem như tôi thua ông đi, tôi đưa thuốc cho ông!” “Cậu chủ

Người nhà họ Kiều đứng bên cạnh không thể không gấp rút gọi lại. “Mau đi lấy thuốc đi. Ai cũng không được nói lại chuyện này với người trong gia tộc, nếu không ông đây xé rách miệng của bọn mày!” Kiều Tín Mạnh gằn giọng hét.

Vài người nhà họ Kiều nhìn nhau, chỉ đành gật đầu.

Viên thuốc được mang đến đưa cho Phan Lâm. Phan Lâm cầm lấy viên thuốc, quan sát kỹ một hồi, tròng mắt như giãn ra. “Chẳng lẽ đây là... Hoàn Thần đan? “Bác sĩ Lâm biết thuốc này sao?” Kiều Tín Mạnh cau mày. “Đây là thuốc do thầy thuốc tài ba tên Biển Thước sáng chế ra, nhưng phương thuốc đã thất truyền, tôi chỉ thấy nó được nhắc tới trong một số sách cổ. Nghe nói phương thuốc này được Biển Thước ghi lại trong một bài tuỳ bút của mình, bài tuỳ bút ấy dài hơn bảy mươi ngàn chữ, mỗi một chữ đều được xem là báu vật vô giá. Nếu như anh có được phương thuốc của Hoàn Thần đạn, tôi đoán là nhà họ Kiều anh chắc hẳn cũng sở hữu bài tuỳ bút ấy có đúng không?” Phan Lâm nhẹ giọng hỏi.

Kiều Tín Mạnh nghe vậy thì mặt cũng biến sắc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình thường, giả vờ bình tĩnh nói: “Bác sĩ Lâm, nếu như anh đã có được thuốc thì cứ làm chuyện anh nên làm là được rồi, không nên hỏi những thứ không nên hỏi như vậy. Tránh việc chưa cứu được mạng sống người khác thì đã đánh mất chính mạng sống của bản thân mình.” “Không mất được đâu!”

Phan Lâm nói đầy ẩn ý, sau đó xoay người bắt tay cứu chữa cho Dịch Minh Thiên.

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play