Tất cả các khách mời đồng loạt nhìn vào nơi âm thanh phát ra.
Nhưng chỉ thấy một ông già tóc bạc trắng, dáng ọp ẹp đột ngột ngã xuống đất, co giật điên cuồng.
Người xung quanh bị dọa cho một phen, cô gái bên cạnh lập tức hét lên. "Dịch Minh Thiên! Là ông Dịch Minh Thiên!!"
Khách khứa vây quanh. "Ông Dịch bị sao vậy?" "Còn cần phải hỏi sao? Ông ấy chắc chắn là bị bệnh rồi! Bác sĩ! Đi gọi bác sĩ "
Mọi người hét lên, những người từ Hoa An và liên minh thương mại cũng chạy tới.
Một người trong số họ liếc mắt nhìn Dịch Minh Thiên, lập tức nói: "Bệnh cũ của ông lão lại tái phát rồi! Phải nhanh chóng xử lý, nếu không tính mạng sẽ gặp nguy hiểm!" "Bác sĩ Lâm!"
Hoa An không chút do dự, đột nhiên nhìn lại, liền nghĩ đến Phan Lâm đang ngồi ở chỗ này uống rượu.
Tuy nhiên, trước khi Phan Lâm kịp nói, Kiều Tín Mạnh đã đứng dậy từ trong đám đông. "Chà chà chà! Quản lí An, anh làm sao vậy? có bác sĩ giỏi như ta ở đây không mời, lại đi mời tên nhát cáy ở đằng kia đi? Ồ, người đó cũng xứng được gọi là bác sĩ à, đừng có chọc cười tôi chứ? Không sợ anh ta chữa cho chết người luôn hay sao? "Kiều Tín Mạnh cười nói.
Hoa An cau mày và do dự một lúc rồi nói: "Nếu ông Kiều có thể được chữa khỏi, thì còn gì bằng. Xin ông Kiều hãy ra tay chữa trị cho Dịch Minh Thiên càng sớm càng tốt!" "Chữa? Nói thì dễ, nhưng cái gọi là một núi không thể có hai hồ! Trong sảnh tiệc này, ta không muốn những người mua danh trục lợi, thật giả lẫn lộn làm chướng mắt tôi! Quản lí An, anh biết phải làm gì mà, đúng không? "Kiều Tín Mạnh nheo mắt nói.
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của Hoa An và các thành viên khác của liên minh thương mại trở nên gượng gạo.
Kiều Tín Mạnh đang cố gắng buộc Hoa An và những người khác phải đuổi Phan Lâm
Mặc dù liên minh thương mại hùng mạnh và không sợ làm mất lòng bất kỳ ai, nhưng lại đi đuổi khách của mình mời ở giữa thanh thiên bạch nhật... đây không chỉ là tát vào mặt Phan Lâm, mà còn là tát vào mặt của liên minh thương mại... "Cậu chủ!"
Những người đi theo sau Kiều Tín Mạnh vội vàng xì xào, dường như muốn thuyết phục.
Nhưng Kiều Tín Mạnh phớt lờ họ và nghiêm nghị nói: "Tôi tham dự bữa tiệc nhàm chán này chỉ để giành được Thái Mạn Yên! Bây giờ tên họ Phan này đang cản đường tôi, tôi đương nhiên phải xử lí anh ta! Nghe này, sau này người của liên minh thương mại đuổi tên họ Phan này ra ngoài, cậu lập tức sắp xếp người đến phế tên họ Phan này cho tôi, biết không? " "Cái này... vâng, cậu chủ!"
Nhìn thấy Kiều Tín Mạnh đã hạ quyết tâm, những người phía sau chỉ có thể thở dài và ngừng thuyết phục anh ta. “Cậu Kiều, bác sĩ Lâm là khách của tôi, cái này... có phải là không nên sao?” Hoa An do dự rồi nói. "Quyền quyết định nằm trong tay của anh. Nếu anh muốn cứu ông Dịch, thì cứ làm theo những gì tôi đã nói. Nếu anh không muốn, cứ coi như tôi chưa từng nói." Kiều Tín Mạnh nhún vai.
Hoa An do dự một chút, chuẩn bị để cho bác sĩ Lâm ra
Rốt cuộc, anh vẫn cho rằng Kiều Tín Mạnh hơi vô lý.
Tuy nhiên, vừa định nói, một người trong liên minh thương mại ở bên cạnh đột nhiên hạ giọng nói: "Quản lí An, Kiều Tín Mạnh này tự tin như vậy, có lẽ sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho ông Dịch, nếu như để cho bác sĩ Lâm điều trị, anh ấy chỉ có thể điều trị các triệu chứng thay vì trị cái nguyên nhân gốc rễ. Anh biết đấy, ông Dịch đã từng mời bác sĩ Kiều đến chữa bệnh tại hội nghị, nhưng anh ấy không thể chữa khỏi. Mặc dù bác sĩ Lâm này nổi tiếng, Y thuật của anh ta làm sao có thể so sánh với các sĩ Kiều được? Để anh ta chữa trị, như vậy là rất mạo hiểm!" "Đúng vậy, Quản Lí An, bây giờ Bạch Họa Thủy. Cô phụ trách tất cả công việc từ lớn đến bé của hiệp hội thương mại. Bữa tiệc này là do cô ta tổ chức. Nếu Dịch Minh Thiên ở đây có xảy ra chuyện gì, một khi sự việc lộ ra, E rằng sẽ gây ra dư luận rất lớn, e rằng lúc đó sẽ bất lợi cho anh! tay. “Một thành viên liên minh thương mại khác thì thào thuyết phục.
Hoa An nghe vậy liền im lặng.
Sau một hồi suy nghĩ, anh mới gật đầu. "Anh nói đúng, nếu đã như vậy, tôi sẽ... để Kiều Tín Mạnh thử xem!"
Nói xong còn nháy mắt với người bên cạnh.
Người bên cạnh biết ý, lập tức đi về phía Phan Lâm. "Bác sĩ Lâm! Liên minh thương mại của chúng tôi đã bố trí một phòng trà ở sân ngoại ô phía nam. Nếu có hứng thú, ngài có thể chuyển đến vùng ngoại ô phía nam để thưởng thức trà được không?"
Uống trà?
Đó chỉ là cái cớ để đuổi Phan Lâm đi mà thôi! "Sao vậy? Như thế này là muốn đuổi tôi đi sao?"
Phan Lâm đặt ly rượu xuống, nghiêng người nói. "Kiều Tín Mạnh, anh đừng có mà quá đáng!"
Thái Mạn Yên ở trong góc xem toàn bộ quá trình, đập vỡ cái ly trên bàn, đứng dậy hét lên. "Mạn Yên, chuyện này liên quan gì đến tôi? Là quản lí An mời bác sĩ Lâm đi uống trà mà!" Kiều Tín Mạnh cười nhẹ.
Đôi mắt Thái Mạn Yên nhíu lại, cô ấy không nói thêm lời nào.
Hoa An cười nói: "Bác sĩ Lâm! Anh đừng hiểu lầm ý của tôi, là do An này không tiếp đón anh chu đáo. Chuyện này quá bất ngờ, tôi cũng bất lực. Tôi vô cùng xin lỗi, lần sau tôi tự mình tiếp đón bác sĩ Lâm! " "Không cần đâu!"
Phan Lâm đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói: "Quản lí Hoa, ông mới tôi đến tham gia bữa tiệc này, là ông tôn trọng tôi, tôi tới đây tham dự, là tôi tôn trọng ông, hiện tại ông muốn đuổi tôi đi! Sao mà tôi ở lại được? Nhưng lần này là ông không tôn trọng tôi trước, cho nên lần sau, đừng trách tôi không tôn trọng liên minh thương mại của các ông, hi vọng mọi người về sau nước sông không phạm nước giếng! "
Nói xong, Phan Lâm phất tay áo đi về phía cổng. Trương Thất Dạ theo sát phía sau. Không ai cản đường.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT