*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đây chính là nắm đấm đánh chìm tàu sân bay đó!
Cứ như vậy... Bị ông lão dễ dàng đón được?
"Không thể nào...”
"Anh... Anh làm sao tiếp nối sao?”
"Lão già này... là ai vậy? Thật là đáng sợ?”
Thành viên của tiểu đội quay phim vừa mới lên bờ đều há to miệng, ngây ngốc nhìn ông lão.
Đã thấy ông lão lại phát lực tiếp.
Hình như có một luồng sức mạnh toả ra từ trong bàn tay của ông ta.
Veo!
Phan Lâm bị bắn ra tại chỗ, cứ như một viên đạn đâm thẳng tắp vào trên sườn núi phía sau.
Chỉ một thoáng, toàn bộ dốc núi khổng lồ vỡ vụn, lõm hẳn vào.
Phan Lâm lập tức bò lên, nhưng ông lão đã đánh tới lần nữa.
"Không biết sống chết! Chém!”
Ông lão quát khẽ, chém sống bàn tay tới.
Hô hấp của Phan Lâm căng chặt lại, lập tức thu chiêu tránh sang bên cạnh, mạo hiểm tránh đi một kích này.
Bên trên sống bàn tay mang theo một luồng khí dọa người, trực tiếp chém núi lớn này thành hai nửa.
Phan Lâm nhân lúc đối phương còn chưa thu chiều, khoảng cách mở rộng, lập tức trở tay đánh một quyền lên ngực ông lão.
Nhưng mà nắm đấm tới gần, anh mới hiểu ra mình bị lừa rồi.
Chỉ thấy hơi thở quanh người ông lão thoát ra giống như những bàn tay lớn, trực tiếp bắt lấy trên dưới cơ thể anh, mà bàn tay bố đến cổ anh cũng thuận thế quét ngang, năm ngón tay tóm chặt lấy bờ vai của Phan Lâm.
Trong chớp mắt Phan Lâm liền bị khóa chặt lại, muốn thoát đi khó như lên trời.
Ông lão thuận thể bổ cái tay kia về phía cổ của Phan Lâm.
Lần này, nhất định là muốn tách rời thi thể của Phan Lâm!
"Đã phân thắng bại rồi!” Tadashi thấp giọng hộ. Như thế Phan Lâm bị tấn công căn bản không có khả năng tránh né được!
Thế nhưng Phan Lâm cũng không trốn tránh, đối mặt với một kích đáng sợ này, hai mắt anh trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào trái tim của ông lão, đột nhiên tập trung hết toàn bộ sức mạnh của cả người lên trên nắm tay, hung ác đánh tới.
"Hả?”.
Ông lão có chút bất ngờ!
Dừng nói là Phan Lâm muốn cá chết lưới rách đấy nhé?
Ông ta có chút do dự, suy nghĩ có nên ngăn cản hay không.
Nhưng chút do dự ấy của ông ta đã cho Phan Lâm cơ hội!
AAFm!
Nắm đấm của Phan Lâm đập ầm ầm lên trên ngực của ông lão. Lúc này cơ thể của ông lão điên cuồng rung động, máu nóng cuồn cuộn, như muốn hộc máu.
Nhưng cho dù một quyền này đã đập trúng, nhưng cũng không thể ngăn chặn sát chiêu của ông lão được.
Răng rắc!
Cổ tay chặt mạnh vào trên cổ Phan Lâm, cả cơ thể bay ra ngoài, rơi mạnh lên trên đường cái, toàn bộ đường cái đều chấn động vỡ vụn, Phan Lâm lăn lộn mấy chục mét dọc theo đường cái, mới dừng lại.
Đến khi tất cả mọi người chuyển ánh mắt lên trên người anh, không khỏi sợ hãi kinh ngạc.
Lại thấy vào lúc này, cổ của Phan Lâm đã hoàn toàn méo sẹo, khuôn mặt gần như song song cùng bả vai.
Không hề nghi ngờ, cổ của anh đã hoàn toàn đứt gãy. Dựa theo bình thường mà nói, đây đã là tình hình chết đến mức không thể chết hơn rồi!
Ở trong mắt của Tadashi và Asami, thắng bại đã rõ, bác sĩ Lâm chắc chắn sẽ phải chết.
Nhưng mà ông lão lại không cho rằng như vậy!
Ông ta che ngực, hơi thở không thông, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân thể của Phan Lâm bên kia.
Một hồi lâu, ông ta đột nhiên ý thức được cái gì, mặt già dần dần nghiêm túc lại.
Vèo!Lại vọt về hướng Phan Lâm nhanh như chớp. Phan Lâm vừa mới đứng lên, mới nối lại cổ, ông lão đã đánh tới. Anh vội vàng sử dụng hai tay phòng ngự phản kích. Nhưng lúc này thể tấn công của ông lão quá mức hung ác, từng cái đều là sát chiêu.
Hô hấp của ông lão căng lên, con ngươi phóng lớn.
Đây cũng là cục diện cậu chết tôi vong!
- ---------------------------