Giọng nói của Thư Dương cũng không nhỏ tất nhiên Phan Lâm ở trong phòng cũng nghe thấy rõ ràng.

Nhưng anh vốn không để ý đến.

Cho dù Thư Dương có cảm thấy mình lợi hại đến cỡ nào thì ở trong mắt của Phan Lâm anh ta cũng không khác gì người bình thường.

Bây giờ anh đang tập trung tinh thần suy nghĩ xem làm thế nào để chữa khỏi vết thương trên mặt của Kiều Huyền Mi, những chuyện khác đều dẹp sang một bên.

“Được! Được lắm!”.

Thấy một lúc lâu sau mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì thì Thư Dương giận quá hóa cười, anh ta nghiêng đầu nhìn về phía người làm của nhà họ Thư lần nữa.

Đám người đó hiểu ý nên lúc bấy giờ lập tức bày ra tư thế chuẩn bị tập thể xông vào trong phòng lôi cái kẻ dám ra tay với người nhà họ Thư ra ngoài.

Nhưng mà vào lúc này, một tiếng rít vang vọng lại.

“Kẻ nào dám giương oai ở nhà họ Kiều của chúng tôi?”

Một đám cao thủ của nhà họ Kiều rầm rầm xông vào trong sân, trực tiếp vây chặt lấy đám người nhà họ Thư đến một giọt nước cũng không thể lọt.

Sau đó Kiều Vệ Quốc đi đến dưới sự dìu dắt của Kiều Hồng Anh và Kiều Đức Khanh.

“Em ba?”

Kiều Khánh Tùng sững sờ.

"Anh hai, anh đúng là già cả nên hồ đồ rồi! Anh trơ mắt thờ ơ mà nhìn người nhà họ Kiều bị người ta khi dễ ở ngay tại nhà họ Kiều sao? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì không phải nhà họ Kiều chúng ta sẽ bị người ta chê cười hay sao?” Kiều Vệ Quốc lạnh lùng nói.

“Cậu...Cậu thì biết cái gì? Đây là chuyện của thần y Lâm và nhà họ Thư, liên quan gì đến nhà họ Kiều chúng ta chứ? Lần này cậu Thư Dương đến đây tìm thần y Lâm, cậu cứ để cậu ta tìm là được rồi! Chúng ta xen vào làm gì?” Vẻ mặt của Kiều Khánh Tùng trở nên khó coi.

“Nhưng người nhà họ Thư ra tay với Huyền Mi và Thu Yến mà anh còn thờ ơ sao? Chẳng lẽ hai người họ không phải là người nhà họ Kiều chúng ta hay sao?”

Kiều Vệ Quốc liên tục hừ lạnh, đôi mắt già căm tức mà nhìn.

Kiều Khánh Tùng há miệng nhưng không nói gì.

“Ông Ba Kiều, ông làm như vậy là dự định dẫn đầu người nhà họ Kiều đối địch với nhà họ Thư chúng tôi hay sao?”

Thư Dương híp mắt, nghiêng đầu thờ ơ nhìn.

"Vệ Quốc không dám, nhưng mà nơi này là nhà họ Kiều, là địa bàn của chúng tôi, đừng nói là Thư Dương cậu, cho dù là vua chúa đến đây thì cũng không thể ngang ngược! Người nhà họ Kiều chúng tôi không chấp nhận cho cậu sử dụng vũ lực ở đây!” Kiều Vệ Quốc nghiêm nghị hét lớn.

Lúc ông ta vừa nói xong thì tất cả người nhà họ Kiều ở bốn phía đi lên bao vây lại, ai cũng bày ra tư thế chuẩn bị ra tay.

Đám người của nhà họ Thư giận tím mặt.

“Được! Được! Được lắm! Chỉ là một nhà họ Kiều mà cũng dám khiêu chiến với nhà họ Thư chúng tôi, được lắm! Xem ra ngày hôm nay ông đây không chỉ phải dạy dỗ một thần y Lâm thôi! Mà còn cả nhà họ Kiều mấy người nữa!”

Thư Dương liên tục gật đầu, giận quá hóa cười: “Các người nhìn xem, bây giờ tôi sẽ tiến vào trong cái phòng này, tự mình mang Kiều Huyền Mi ra! Trái lại tôi muốn nhìn xem, người nhà họ Kiều các người có dám cản tôi hay không, có dám làm hại đến tôi hay không!”.

Nói xong Thư Dương trực tiếp cất bước, tự mình đi về phía căn phòng.

“Cản cậu ta lại cho tôi!” Kiều Vệ Quốc không quan tâm nữa mà lập tức hét lớn.

“Rõ!”

Người của chị thứ ba bên cạnh ông ta đồng loạt xông lên hết.

“Dừng tay! Tất cả dừng tay lại hết cho tôi!”

Kiều Khanh Tùng bị dọa đến hoang mang lo sợ, thê thảm mà gào lên: “Nếu ai dám làm hại đến một sợi tóc của cậu Thư Dương thì tôi nhất định sẽ khiến cho kẻ đó chết không có chỗ chôn!”

"Kiều Khánh Tùng! Đây là anh đang làm hại nhà họ Kiều đó!” Gương mặt của Kiều Vệ Quốc kích động đến đỏ lên.

“Hại sao? Tôi làm vậy là vì tốt cho nhà họ Kiều! Cút hết ngay cho tôi!”

Kiều Khanh Tùng gào thét, tiếp sau đó người của chi thứ hai đuổi hết người của chi thứ ba ra, không cho họ tiếp cận Thư Dương.

Hiện trường hỗn loạn thành một nùi.

Nhưng chi thứ hai chỉ có mấy người, làm sao giống với Kiều Vệ Quốc đã có sự chuẩn bị? Gần như không ít người của chi thứ hai bị khống chế sau khi liều mạng một trận.

Thư Dương cũng không vội mà đi, vẫn đứng thẳng tại chỗ như cũ, anh ta híp mắt nhìn chằm chằm vào người của chi thứ ba đang xông về phía mình.

sừng sững không động.

Vững như núi Thái Sơn.

Anh ta muốn nhìn một chút xem rốt cuộc người nhà họ Kiều có lá gan này hay không!

Nếu như thật sự dám động đến anh ta, dù chỉ rơi mất một sợi tóc thôi thì anh ta cũng có thể làm khó làm dễ nhà họ Kiều, khiến cho nhà họ Kiều chết không có chỗ chôn!

"Cậu Thư Dương! Ngài mau ra phía sau tôi đứng đi! Bọn người của chi thứ ba điên rồi! Bọn họ điện hết rồi!” Thấy không thể ngăn cản nổi nên Kiều Khánh Tùng chỉ có thể khàn giọng mà hộ.

“Đứng ở phía sau lưng của ông hả? Kiều Khanh Tùng, ông xem tôi là người như thế nào? Sao phải tránh ở phía sau ông? Tóm lại người nhà họ Kiều của ông muốn động đến tôi thì hôm nay chính là ngày chết của người nhà họ Kiều các ông! Ha ha ha.." Thư Dương cười to.

Kiều Vệ Quốc còn muốn giải thích nhưng bị Kiều Hồ Khiếu ngăn lại.

“Không cần phải nói, tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay trở đi, người của chi thứ ba không còn là người của nhà họ Kiều nữa!” Kiều Hồ Khiếu la lớn.

Chỉ trong một thoáng, hiện trường lặng ngắt như tờ...

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play