“Khụ khụ... Khụ khụ khụ..”

Cổ Nam lại ho khan một hồi, người bên cạnh vội vàng bưng thuốc, vỗ lưng cho ông ta.

Một người y tá tư nhân cũng chạy đến, kiểm tra đơn giản cho Cổ Nam một chút, dặn dò ông ta không thể tức giận, phải nghỉ ngơi thật tốt.

Nhưng Cổ Nam không quan tâm.

“Hôm nay ta không dạy dỗ thứ chó má này cho tốt, sợ là về sau ai cũng dám bừa bãi trước mặt ta!” Cổ Nam tức giận nói, chưa nói được mấy câu, lại ho khan dữ dội một hồi.

“Ba! Ba bớt giận, không đáng hao tổn thân thể vì cái thứ chó má này!”

"Đúng đó thầy, người phải tĩnh dưỡng cho tốt, thân thể quan trọng!”

Đám người bên cạnh nhao nhao khuyên nhủ.

“Không cần phải nói nhiều như vậy! Người đầu, đến nhổ hết răng của con khốn này cho ta, vứt cô ta ra ngoài! Từ hôm nay, ta muốn cô ta không đứng dậy nổi ở Yến Kinh, người nhà họ Kiều cũng không thể bảo vệ cô ta! Nếu có ai dám bảo vệ cô ta, ta liền xử lý chung một lượt!” Cổ Nam hét lên.

“Vâng!”

Có người đáp lời. Những người còn lại đều rụt rè. Người đàn ông này thật quá ác độc! Không cho người ta một con đường sống! Đây thật sự là danh sự đức cao trọng vọng đó sao? Với tính khí cùng thủ đoạn này, ai dám khiêu chiến với ông ta? “Thầy, để em tới!”

Hoàng Hồng Diễm lại vột ra, tức giận bừng bừng rống lên: “Á khốn này dám làm con bị thương, còn muốn cào hỏng mặt con! Để con nhỏ từng cái răng của cô ta ra, cho cô ta sau này khỏi có răng mà ăn cơm!”

Một đám bạn học ngạc nhiên nhìn Hoàng Hồng Diễm.

Cổ Nam dứt khoát gật đầu: “Được! Hồng Diễm, nếu em đã muốn hả giận, vậy thì thầy để em ra tay!”

“Vâng!”

Hoàng Hồng Diễm híp mắt dữ tợn mà cười, thẳng thừng cầm lên cái ghế bên cạnh, đi về phía Kiều Huyền Mi.

"Thưa thầy... có thể... có thể cho Huyền Mi một cơ hội không.”

Từ Đạt ở một bên sớm đã bị dọa đến cả người run rẩy, nhưng nhìn thấy những người này lại muốn đối xử như vậy với Kiều Huyền Mi, cuối cùng vẫn lựa chọn đứng dậy, run lẩy bẩy hộ lên một tiếng.

"Từ Đạt? Thế nào? Cậu muốn giúp đỡ cô ta sao?” La Hải bên này thản nhiên lên tiếng.

“Tôi... Tôi không phải... Tôi chỉ muốn nói...Cái đó." Từ Đạt sợ hãi đến nói cũng không lưu loát, ấp úng một hồi lâu cũng nói không ra nguyên cớ.

“Nói không ra thì im miệng đi, không ai nói cậu bị câm đâu. Nếu cậu muốn giúp đỡ gái điểm này, vậy chờ chút nữa cậu cũng sẽ có kết cục giống cô ta!” Hoàng Hồng Diễm nhổ một ngụm nước miếng mắng.

Từ Đạt co rụt cổ, vội vàng lùi lại, nào còn dám tiến lên?

Gia cảnh của cậu ở Yển Kinh chỉ có thể nói là bình thường, không có quyền thế gì, lần này đến thăm Cổ Nam cũng là muốn nhờ Cổ Nam phát triển chút mối quan hệ, khiến bản thân có thể mở mang một chút. -z- Thật sự muốn đối nghịch với những người này, cậu có mượn một trăm lá gan cũng không dám.

“Huyền Mi, cô hãy nhận sai đi, nếu không...tôi...tôi cũng không giúp nổi cô đâu.” Từ Đạt có chút khẩn trương, đè thấp giọng nức nở.

Sắc mặt Kiều Huyền Mi tái nhợt, không biết nói gì cho phải. Muốn cô ta nhận thua, đó là chuyện không thể.

Nhưng đã đến nước này, nếu không nhận thua, kết cục sẽ thảm cỡ nào?

“Được rồi, Kiều Huyền Mi, cô nhận thua đi! Ai bảo cô bất kính với thầy? Bây giờ tôi đập gãy hàm răng trên của cô trước, rồi lại đập cửa hàm dưới! Cô chịu khó chút, đừng có khóc đó! Không còn cách nào khác, đây là cô tự tìm thôi!”

Hoàng Hồng Diễm cười ha hả nói, sau đó dùng sức vung lên cái ghế, chuẩn bị đập về phía miệng Kiều Huyền Mi.

Đúng lúc này.

Oanh oanh...Danh oanh oanh.

Điện thoại trong túi Kiều Huyền Mi bỗng dưng rung lên.

“Là anh trai!”

Kiều Huyền Mi vui mừng, muốn vươn tay lấy túi, nhưng Hồng Văn Toàn bên cạnh một tay giật lại, ném sang một bên.

"Sao nào? Muốn tìm người giúp?” Hồng Văn Toàn cười khẩy.

Kiều Huyền Mi nháy mắt căng thẳng, dùng hết sức quay đầu sang bên cạnh.

Nhưng cuối cùng vẫn không tránh được. Trong chốc lát, trán Kiều Huyền Mi rạn nứt, máu chảy không ngừng, cả người trông thê thảm vô cùng. “Còn dám tránh? Bà đây cho mày tránh!”

Hoàng Hồng Diễm mắng to, lại vung cái ghế lên trước.

Chính vào lúc này, một bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi dưới sự ngăn cản của mấy người nhà họ Cổ, cầm theo điện thoại đang | bước nhanh vào trong nhà.

“Huyền Mi! Em xảy ra chuyện gì? Tại sao không nghe điện thoại của anh? Em ở đâu?”

Người kia lớn giọng hét lên, tìm kiếm bóng dáng Kiều Huyền Mi.

Mọi người vừa nhìn, đều cực kì ngạc nhiên!

Người này không phải bác sĩ Lâm thì ai?

"Anh trai." Kiều Huyền Mi yếu ớt hộ lên một tiếng, sau đó liền ngất đi.

Phan Lâm thuận theo hướng âm thanh, ánh mắt vừa nhìn thấy Kiều Huyền Mi thì lập tức lạnh như băng!

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play