*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong lời nói của Hoàng Hồng Diễm vô cùng chanh chua, cay nghiệt.
Thế nhưng Kiều Huyền Mi cũng không hề để ý.
Cô ta cũng sẽ không chấp những người như vậy làm gì.
Thật ra thì hai người họ cũng nói chuyện với nhau quá nhiều, cũng chỉ là bạn cùng thời tiểu học. Thế nhưng Kiều Huyền Mị đã vào đảo Tiêu Sầu từ lâu vì thế cô ta tiếp xúc với những người này vô cùng ít.
Lần này, cô ta đến gia viên Lệ Thủy này cũng là vì thầy giáo tiểu học bị bệnh nên cô ta mới đến thăm.
Ngoại trừ Kiều Huyền Mi thì trước đó đã có rất nhiều bạn học đến thăm.
Tình cảm của các bạn học dành cho cô chủ nhiệm tiểu học này cũng không quá sâu nặng, sở dĩ tới thăm là bởi vì người giáo viên này đức cao vọng trọng, là một giáo viên có tiếng tăm lẫy lừng trong nước, địa vị vô cùng đặc biệt, lại có năng lực vô cùng rộng lớn. Nghe nói ngay cả người kia ở Yến Kinh cũng có quen biết với vị giáo viên này. Nếu như có thể lấy được sự tiến cử của giáo viên này thì cho dù có ai là cũng đều có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng.
Vì thế những học sinh chạy đến đây thăm vị giáo này thật ra đều ôm hy vọng vị giáo viên này có thể hỗ trợ lót đường cho họ.
Ngay cả Kiều Huyền Mi cũng có ý định này.
Chuyện của Phan Lâm và Yoko Nakagawa truyền ra khắp trong ngoài nước, ngoài một số người có ý định muốn thêm dầu vào lửa, dư luận và danh tiếng của Phan Lâm cũng không phải được xem là rất tốt.
Vì thế Kiều Huyền Minh muốn nhờ thầy giáo của mình lên tiếng nói giúp cho Phan Lâm.
Nếu như được một người đức cao vọng trọng như thế đứng ra nói giúp thì tiếng tăm của Phan Lâm ở trong nước nhất định sẽ tăng cao lên.
Vì thế, khi Kiều Huyền Mị biết được cô giáo của mình bị bệnh thì lập tức tới thăm, sau khi biết thầy giáo của mình mắc bệnh khó chữa thì cảm thấy vô cùng mừng rỡ.
Chẳng phải những căn bệnh khó chữa này là sở trường của Phan Lâm hay sao?
Chỉ cần gọi Phan Lâm tới đây, chữa khỏi bệnh cho cô giáo thì chắc chắn cô giáo sẽ ra mặt nói giúp Phan Lâm!
Vì thể Kiều Huyền Mi vội vàng gọi điện cho Phan Lâm.
Thầy giáo của Kiều Huyền Mị tên là Cổ Nam, vẫn luôn giải quyết những công việc liên quan tới giáo dục. Trong số những học trò của ông ta thì có người vô địch thế giới cũng có người là thống đốc của một tỉnh, thậm chí ở Yến Kinh cũng có không ít học sinh của người này.
Lần này, Cổ Nam bệnh nặng, những người nào từng là học sinh của Cổ Nam đều chạy tới thăm.
| Có người thừa dịp này để tặng nhà tặng xe, cũng có người mang đến những phương thuốc cổ truyền, ai ai cũng muốn để Cổ Nam vui mừng.
Thế nhưng Cổ Nam vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc từ đầu tới cuối, nằm trên giường nhắm mắt lại. Không thèm để ý đến tất cả những việc lấy lòng của học sinh mình, thậm chí có những người chưa từng gặp mặt bao giờ.
Thế nhưng cũng may hồi xưa Kiều Huyền Mị thuộc diện những học sinh yêu thích của Cổ Nam, vì thế có thể vào bên trong phòng thăm nom.
Thế nhưng ngay khi Kiều Huyền Mi vừa bước vào thì đã nhận được vô số lời chế giễu của Hoàng Hồng Diễm.
Cô gái tóc ngắn bên cạnh nhanh chóng lên tiếng cắt ngang: "Đủ rồi đấy Hồng Diễm, mọi người đều là bạn học, cô nói chuyện đừng có cay nghiệt như vậy chứ!".
"Cái gì mà cay nghiệt? Tôi nói sự thật cả thôi! Bác sĩ Lâm kia là người nào chứ, chỉ có Kiều Huyền Mi mới biết thôi sao? Đúng là nhà họ Kiều của cô ta cũng có chút thực lực, thế nhưng cũng chẳng là gì ở Yến Kinh này. Bác sĩ Lâm sẽ nể mặt cô ta sao? Cô cũng đừng nói mấy tin vịt như thế đi!" Người kêu là Hoàng Hồng Diễm cười lạnh lên tiếng.
"Hồng Diễm! Mấy lời này của cô quá đáng thật đấy! Huyền Mị thật sự quen biết bác sĩ Lâm, không phải thời gian trước ở Yến Kinh có tin đồn như thế sao?" Từ Đình cảm thấy nóng nảy, vội vàng lên tiếng.
"Tin đồn? Tin đồn gì? Bác sĩ Lâm và mỹ nhân Huyền Mi đây có quan hệ yêu đương với nhau sao? Ôi, ngay cả cậu mà cũng tin sao? Cậu có bị ngốc không thế?" Hoàng Hồng Diễm khinh thường lên tiếng.
"Từ Đình, cậu cũng ngây thơ quá rồi đấy, những chuyện như thế mà cũng tin sao? Chẳng lẽ cậu không nghe thấy lời đồn từ mấy hôm trước sao? Tin đồ nói rằng cô chủ của nhà họ Vũ có quan hệ mập mờ sao? Ngày hôm qua còn có tin bảo rằng bác sĩ Lâm và
cháu gái nhà họ Trần cũng có quan hệ với nhau. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu tin đồn như thế, nhưng tin đồn đó đều là những người ăn không ngồi rồi không có chuyện gì làm thổi phồng lên, chỉ có người ngu mới tin đấy!" Người đàn ông bên cạnh cũng cười
nói."Ôi, cậu nói như thế là không đúng rồi, nói không chừng những tin vịt đó không phải những người ăn không ngồi rồi truyền ra đâu mà có khi là do mấy cô gái thích mơ mộng hão huyền cố ý đồn những tin này ra ngoài để cho người khác thấy bác sĩ Lâm coi trọng mình đấy mà!" Hoàng Hồng Diễm cười híp mắt lên tiếng.
Những lời lẽ đâm chết này của cô ta không cần nói cũng biết là đang nói tới ai. Tính tình của Kiều Huyền Mị cũng không tốt lắm, trong lòng cô ta đã cảm thấy vô cùng tức giận. Nếu không phải đây là nhà của Cổ Nam thì cô ta đã ra tay từ lâu rồi.
Những người bạn này không biết võ công của Kiều Huyền Mi vô cùng lợi hại, dù sao thì cô ta cũng thuộc hàng những tinh nhuệ của đảo Tiêu Sầu, hơn nữa còn được chính tay Phan Lâm chỉ dạy, thực lực cũng không hề tầm thường. Vì thế nếu muốn đối phó với những người này thì e rằng chỉ cần một đầu ngón tay út cũng có thể bóp chết đám người này.
| "Huyền Mi, đừng quan tâm đến Hoàng Hồng Diễm! Cô ta chỉ đang ghen tị với cô thôi!" Từ Đình đứng bên cạnh cũng vô cùng tức giận, kéo tay Kiều Huyền Mi thấp giọng nói.
"Ghen tị sao? Cậu nói thế là có ý gì?" Kiều Huyền Mi khó hiểu hỏi lại.
"Cậu không biết sao? Kể từ khi cậu bước vào đây thì cái cậu La Hải kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu! Hoàng Hồng Diễm vẫn luôn theo đuổi La Hải, dáng vẻ của La Hải đẹp trai hơn nữa gia cảnh cũng vô cùng tốt. Ba của cậu ta là tổng giám đốc công ty đa quốc gia, Hoàng Hồng Diễm vẫn luôn mong muốn được gả vào những gia đình giàu có. Thế mà bây giờ La Hải lại nhìn chằm chằm vào cậu, rõ ràng có ý với cậu, vì thế đương nhiên là Hoàng Hồng Diễm cảm thấy ghen tị với cậu! Vì thế vẫn luôn ghim cậu!" Từ Đình lên tiếng.
Bên mép giường có một người vệ sĩ đang đứng trông chừng, hơn nữa còn có mấy người nam nữ mặc quần áo có phần hơi kì lạ.
Những người này đều là con cái của họ hàng Cổ Nam.
Không thể không nói tới việc Cổ Nam rất giàu có.
Toàn bộ nội thất bên trong căn nhà của ông ta đều là những thứ đắt tiền, mặc dù nơi này đã được sửa sang theo lối kiến trúc trung hoa thế nhưng những miếng gạch lát hay mỗi bộ bàn ghế trong nhà đều được làm từ những vật liệu thượng hạng.
Chẳng trách vì sao Cổ Nam xem thường những món quà kia học sinh mình tặng. Ông ta căn bản không thiếu gì cả!
"Chẳng lẽ người nhà giàu thần bí kia có quan hệ với Hoàng Hồng Diễm?".
Mấy âm thanh kinh ngạc nhanh chóng nổi lên.
Hoàng Hồng Diễm chỉ khẽ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thế nhưng nụ cười thần bí trên mặt của cô ta lại khiến những người ở đây tin là thật.
"Trời ạ, Hồng Diễm, em thật sự tặng món quà này cho thấy sao?" Nét mặt già nua của Cổ Nam lộ vẻ kinh ngạc, xen lẫn vui mừng, nhanh chóng hỏi.
"Hồng Diễm nghe nói cơ thể thầy vẫn luôn không tốt, món quà này là Hồng Diễm đã cố gắng để chuẩn bị cho thầy đấy ạ! Không tặng cho thầy thì tặng cho ai đây chứ?" Hoàng Hồng Diễm cười híp mắt lên tiếng.
- ---------------------------