Hóa ra lần này người bạn của Nông Minh Chiến đến Yến Kinh là vì ninja cấp cao Takahashi Imura.

Mấy ngày trước anh ta nghe được tin tức của làng Takahashi Imura cho nên lập tức chạy tới nơi này, dự định so tài cao thấp với Takahashi Imura.

Trong những năm trước đây, người bạn của Nông Minh Chiến đã khiêu chiến với Takahashi Imura nhưng bị đánh bại, hôm nay ông ta muốn nhân cơ | hội này để rửa sạch nỗi nhục ngày trước.

Xe chạy đến khách sạn của Takahashi Imura thì dừng lại.

Khi Nông Minh Chiến xuống xe, ông ta thấy một chiếc taxi dừng lại cách đó không xa. Một già một trẻ bước xuống.

Một ông già khoảng sáu mươi, bảy mươi tuổi, mặc bộ đồ đường đỏ, chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm nghị già nua, nhưng không hề kiêu ngạo.

Về phần cô gái trẻ là một cô gái trong bộ võ phục màu trắng. Cô gái có mái tóc ngắn, nước da trắng ngần, đường nét thanh tú, dáng người mảnh khảnh, cánh tay cân đối và đôi chân dài, trông cô ấy giống như một người đã tập võ từ nhỏ.

"Ông Trần?" Nông Minh Chiến hét lên.

Ông ta lập tức nhìn lại, khi vừa nhìn thấy Nông Minh Chiến thì ông ta lập tức bật cười.

| "Ha ha ha, lãnh đạo Nông. Không ngờ xa cách vài năm, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây, ha ha ha..” Ông già được gọi là ông Trần tiến lên, ông ta nắm lấy tay của Nông Minh Chiến với sự phấn khích.

Ông Trần vốn dĩ muốn trò chuyện vui vẻ với Nông Minh Chiến, nhưng Nông Minh Chiến lúc này lại muốn ngăn Phan Lâm lại trước khi anh tìm thấy Takahashi Imura.

"Ông Trần, chuyện này nói sau nhé. Tôi muốn hỏi ông một câu, lần này ông tới tìm Takahashi Imura để thách đấu, ông có chắc chắn sẽ đánh bại được ông ta không?” Nông Minh Chiến trầm giọng hỏi.

"Nếu tôi không có tự tin này thì tại sao lại tới đây?” Ông Trần khịt mũi nói, sau đó kỳ quái nhìn Nông Minh Chiến: “Nói đến thì tôi mới nhớ, lãnh đạo Nông, hình như ông không có luyện võ. Từ bao giờ mà ông lại quan tâm đến những vấn đề này vậy?”

"Một lời khó có thể giải thích hết được. Nông Minh Chiến nắm tay ông Trần và đi về phía khách sạn, đồng thời kể cho ông ta nghe về Phan Lâm.

"Cái gì, bác sĩ Lâm dám đi khiêu chiến Takahashi Imura ư? Cậu ta chán sống rồi à, chẳng lẽ cậu ta không biết Takahashi Imura là người như thế nào?" Ông Trần cau mày nói.

"Người trẻ tuổi rất dễ bốc đồng. Tôi có chuyện muốn nhờ ông, nếu ông thấy đứa nhỏ họ Lâm này muốn khiêu chiến với Takahashi Imura thì ông nhất định phải ra tay ngăn lại." Nông Minh Chiến vội vàng nói.

"Sao lại như vậy, Nông Minh Chiến, ông đang muốn bảo vệ đứa nhỏ này sao?"

| "Hôm nay tôi muốn cậu ta phải bình an vô sự” Nông Minh Chiến nói với khuôn mặt kiên định.

Nhưng khi vào đến căn phòng của Takahashi Imura thì Nông Minh Chiến mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ trong phòng đều nguyên vẹn, không có dấu vết đánh nhau và cũng không thấy bóng dáng của Phan Lâm đầu. Điều này cho thấy có lẽ Phan Lâm vẫn chưa tới đây.

"Thủ trưởng Chiến, đêm khuya rồi mà ông vẫn đến thăm kẻ hèn này, rất hân hạnh được gặp mặt" Takahashi Imura ngay lập tức đứng dậy và bước tới chào hỏi.

Mặc dù có ông ta có thân phận cao quý và cảnh giới võ công không ai có thể sánh bằng, nhưng khi đối mặt với Nông Minh Chiến, ông ta cũng không dám phạm sai lầm. Bởi vì ông ta biết thế lực đằng sau ông già này đáng sợ như thế nào.

“Đại sư Takahashi Imura, xin chào” Nông Minh Chiến thờ ơ đáp. | “Không biết nửa đêm các ông tới đây là có chuyện gì?" Takahashi Imura hỏi.

Nông Minh Chiến không nói lời nào, chỉ liếc nhìn mắt của ông Trần.

Ông Trần liền hiểu ý tiến lên, thở dài nói: "Takahashi Imura, ông còn nhớ tôi không?”.

Takahashi Imura nhìn ông Trần một hồi, sau đó lập tức gật đầu nói: "Sao lại không nhớ chứ, ông đã bị tôi đánh bại”

"Ông, ông nói cái gì?"

Ông Trần lập tức hét lớn: "Nếu là như vậy thì Takahashi Imura, hôm nay tôi sẽ đấu với ông.”

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play