Vẻ mặt Phan Lâm không cảm xúc, hờ hững đưa mắt nhìn lão tổ Cải Thiên Tông vừa bị tát ngã xuống cách đó không xa.
Lão tổ Cải Thiên Tông có thể tránh được cái tát của người thanh niên kia thể nhưng ông ta lại chưa chắc có thể tránh được bàn tay của Phan Lâm.
Hiện trường nhanh chóng trở nên xôn xao.
Cuối cùng Phan Lâm cũng ra tay!
Cục diện ở đây nhanh chóng trở nên vô cùng kỳ lạ!
"Bác sĩ Lâm, cậu đang làm gì đấy?"
Người của Cải Thiên Tông cảm thấy vô cùng tức giận.
"Đúng là một con kiến hôi không biết sợ chết! Dường như tôi phải giải quyết cậu trước rồi sẽ giải quyết hiểu lầm với cậu thanh niên này!" Lão tổ Cải Thiên Tông hừ lạnh lên tiếng.
"Muốn giết tôi sao? E rằng ông không thể làm được đâu". Phan Lâm châm một điếu thuốc, sau đó đi về phía lão tổ của Cải Thiên Tông.
"Cậu có ý gì?" Lão tổ Cải Thiên Tông cảm thấy có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi ngược lại anh.
"Bởi vì nếu ai ở đây dám làm tổn thương đến một sợi lông của bác sĩ Lâm thì tôi sẽ lập tức cho người đó biến mất khỏi thế gian này" Cậu thanh niên nhanh chóng tiếp lời.
Hô hấp của lão tổ Cải Thiên Tông nhanh chóng trở nên căng thẳng: "Cái gì?"
Bốp!
Phan Lâm lại đột nhiên đánh ra một cú. Lão tổ Cải Thiên Tông vội vàng tránh né.
Sự tấn công lần này của Phan Lâm dồn dập như vũ bão, liên tiếp ra những đòn mạnh mẽ về phía lão tổ Cải Thiên Tông.
Lão tổ Cải Thiền Tông tức giận thốt lên, ông ta đang muốn phản công thì lại nhìn thấy người thanh niên kia đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình.
Khi nghĩ đến người đứng sau lưng người này, lão tổ Cải Thiên Tông vẫn cảm thấy có chút do dự, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Thế nhưng sự do dự này của ông ta lại là cơ hội cho Phan Lâm.
Lúc này Phan Lâm lại ra quyền, hung hăng đập mạnh vào ót của lão tổ Cải Thiên Tông.
Âm!
Lão tổ Cải Thiên Tông bị đánh ngã xuống đất, đầu ông ta trở nên choáng váng, suýt nữa đã không thể trụ nổi nữa rồi.
Thật ra thì thực lực của ông ta cao hơn Phan Lâm một bật thế nhưng bởi vì có sự can thiệp của người thanh niên kia vì thế ông ta không dám phản kích Phan Lâm, ông ta vốn là một người mạnh mẽ hơn người thế mà bây giờ lại không thể làm gì, cứ đứng yên. mặc cho người khác đánh mình!
Ông ta cảm thấy vô cùng uất ức!
"Giang Nam Tùng! Ông chắc chắn rằng mình không nhớ sai đó chứ? Người này... Sau lưng người này thật sự là vị kia sao?" Lão tổ Cải Thiên Tông cảm thấy vô cùng khó chịu, chỉ có thể nghiến răng chất vấn Giang Nam Tùng.
"Thưa ngài, nếu ngài không tin thì có thể hỏi thử những người bên cạnh tôi đây. Nếu tôi nhận sai người thì chẳng lẽ tất cả bọn họ cũng nhận sai hết sao?" Giang Nam Tùng thở dài lên tiếng.
Ông ta cũng không ngờ sau lưng bác sĩ Lâm này lại có một vị phật tổ như vậy...
Lão tổ Cải Thiên Tông á khẩu không nói được gì.
Lúc này, Phan Lâm lại lao tới.
Lão tổ Cải Thiên Tông biết rằng nếu bản thân ông ta tiếp tục ở lại nơi này thì không chỉ mất mặt hơn mà còn không thể làm gì Phan Lâm vì thế ông ta quyết định chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Thế nhưng lúc này Bạch Thiếu Quân lại nhanh chóng đi tới bên cạnh người thanh niên nói nhỏ mấy câu.
Người thanh niên kia nhanh chóng đưa tay móc một khẩu súng lục từ trong ngực, nhắm thẳng vào Quý Lân, người đang có thương tích đầy mình, lạnh lùng quát một tiếng: "Màu dừng lại cho tôi! Nếu ông dám bước thêm một bước nữa thì tôi sẽ bắn chết tên này đấy!"
Lão tổ Cải Thiên Tông chợt dừng bước, trợn to hai mắt: "Đừng làm tổn thương Quý Lân!"
"Vậy thì ngoan ngoãn nghe lời ông đây đi!"
Người thanh niên tức giận lên tiếng sau đó quay sang nói với Phan Lâm: "Bác sĩ Lâm, trước tiên anh hãy tát ông ta một trăm cái xem như trút giận!"
"Cảm ơn anh!"
Phan Lâm nhẹ nhàng lên tiếng, anh cũng không khách sao mà nhanh chóng tiến lên ra tay.
Dưới sự tấn công của một trăm cú tát, gương mặt già nua của lão tổ Cải Thiên Tông nhanh chóng thay hình đổi dạng, miệng túa máu, thế nhưng vẫn chưa chết.
Việc ông ta rơi vào trạng thái thê thảm như thế này khiến tất cả cảm thấy chấn động!
Đó chính là lão tổ Cải Thiện Tông!
Đây chính là một sự tồn tại khiến người khác cảm thấy sợ hãi!
Thế nhưng hôm nay lại bị một tên nhóc vô danh tiểu tốt như bác sĩ Lâm này tát hết cái này tới cái khác...
Giang Nam Tùng trợn mắt há mồm. Nhớ quay lại web truyện T am l inh nhé.
Quý Bạch Sơn thì như bị sét đánh.
Người nhà họ Lương thậm chí còn có tất cả mọi người có mặt ở hiện trường lúc này đều cảm thấy choáng váng.
Chỉ một chốc sau, lão tổ Cải Thiên Tông ngã ngồi xuống đất, đầu óc choáng váng, không thể đứng dậy được nữa.
Trong miệng ông ta lúc này chỉ toàn là nước bọt và máu tươi, răng cũng gây không ít, không còn dáng vẻ uy nghiêm lúc trước nữa...
Phan Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta, ánh mắt anh hừng hực sát khí, anh định sẽ kết liễu người này để ngăn chặn những | tai họa về sau.
Thế nhưng ở đây đang có quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm anh, nếu thật sự xảy ra án mạng thì sẽ không tốt cho việc mà bên phía Nông Minh Chiến đã giao phó cho mình.
Dù sao thì người khác cũng đã dặn anh không được làm bậy rồi.
Người thanh niên này cũng chính là cảnh vệ Lưu, người mà Nông Minh Chiến đã kêu đến để hỗ trợ cho anh, cũng là bởi vì chuyện này đều do Cải Thiên Tông khơi mào.
Nếu như anh phá hủy quy tắc thì người dính phải phiền phức không phải Cải Thiên Tông mà chính là anh...
Nghĩ tới đây, Phan Lâm không thể không từ bỏ ý định muốn giết chết lão tổ Cải Thiên Tông của mình.
Người của Cải Thiên Tông có mặt ở đây cảm thấy run rẩy.
Giờ phút này không có người nào dám nhìn thẳng Phan Lâm mà đều cảm thấy kinh sợ, nhún nhường.
Nhất là Giang Nam Tùng, cả người ông ta toát mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận, không ngừng suy nghĩ mình nên nhận tội thế nào với Phan Lâm.
Còn về phần người của Cải Thiên Tông thì cảm thấy sợ hãi bất an, hai chân họ không ngừng run rẩy.
Bọn họ chỉ muốn có thể mau chóng rời khỏi nơi này.
"Bác sĩ Lâm, ngài đã nguôi giận chưa?" Cảnh vệ Lưu vội vàng tiến lên, lên tiếng hỏi anh.
Giọng nói của anh ta có chút gấp gáp.
Phan Lâm lên tiếng trả lời: "Bây giờ đã cảm thấy thoải mái hơn rồi, anh Lưu, anh có ổn không?"
"Bác sĩ Lâm, tôi không vội thế nhưng thủ trưởng... Thủ trưởng, ông ấy... Tình hình bây giờ của ông ấy vô cùng nghiêm trọng! Ngài hãy mau theo tôi đến gặp thủ trưởng đi, nếu chậm nữa tôi sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó!".
"Không cần phải sợ, tôi đã đoán được bệnh của ông cụ Nông sẽ phác tác vào thời điểm này, vì thế không phải trước khi đi tôi đã để lại cho ông cụ một viên thuốc rồi sao? Anh cứ để cho ông cụ dùng viên thuốc đó, chắc chắn sẽ ổn định lại ngay. Chờ lát nữa chúng ta sẽ quay về chữa trị cho ông cụ thì sẽ có thể ổn định bệnh tình trên người ông ấy ngay!" Phan Lâm không nhanh không chậm lên tiếng.
Nào ngờ sắc mặt của cảnh vệ Lưu lại trở nên trắng bệch, gấp gáp tới mức cả người run rẩy, sau một hồi mới nói được: "Bác sĩ Lâm, viên thuốc mà ngài để lại... Đã bị ném..."
"Cái gì?"
Phan Lâm cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT