Võ giả kia cảm thấy sửng sốt, liếc nhìn người đàn ông trung niên, có chút bất đắc dĩ, nhưng bác sĩ Lâm cũng không phải dạng người dễ chọc, ông ta do dự rồi run rẩy nói: “Bác sĩ Lâm, thanh đao này của tôi có thể cho anh mượn, nhưng... những gì anh làm tiếp theo đều không liên quan đến tôi... Tôi phải nói rõ trước."

"Đừng lo! Ông cứ coi như là ông làm rơi mất thanh đạo này rồi tôi nhặt được!" Phan Lâm nhẹ nói, trực tiếp rút đao, đi về phía nam thanh niên kia. Hô hấp của mọi người có chút gấp gáp. Nhiều người lùi lại trong vô thức. “Bác sĩ Lâm, cậu làm sao vậy?” Giang Nam Tùng nhíu mày, trầm giọng hỏi.

“Hội trưởng Giang, chuyện này không liên quan gì đến ông. Còn chuyện của tôi với ông, sẽ giải quyết sau!” Phan Lâm bình tĩnh nói.

"Làm càn!" Giang Nam Tùng đột nhiên bật thốt lên: "Tôi cảnh cáo cậu Phan Lâm! Đây là hiệp hội võ đạo Yến Kinh! Không đến phiên cậu tới đây quấy phá! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm bất kỳ ai ở đây bị thương thì cẩn thận, đừng trách tôi vô tình"

Phan Lâm không ngờ lời nói của Giang Nam Tùng lại kịch liệt như vậy. Chẳng lẽ độc trên người ông ta thật sự đã được giải?

"Hội trưởng Giang, ông không cần phải lo lắng chuyện này, tôi muốn xem đứa trẻ năm đó làm sao có thể làm đánh bại người khác trước mặt tôi như thế nào! Tôi muốn xem cậu ta rốt cuộc có gì tài giỏi" Hai tay của người đàn ông trung niên chắp sau lưng, khuôn mặt không có chút cảm xúc gì nói.

"Chuyện này... được rồi." Giang Nam Tùng có chút do dự và rồi ông ta bước sang một bên.

"Cậu làm gì cũng được, nhưng tôi phải cảnh cáo cậu, cậu chỉ có duy nhất một cơ hội, bởi vì một khi cậu thất bại, tôi chỉ có thể đánh cậu tàn phế! Thật ra tôi muốn giết chết cậu, nhưng đây là hiệp hội của hội trường Giang, đương nhiên nếu cậu bây giờ thấy hối hận, quỳ xuống nhận thua vẫn chưa muộn, tôi chỉ đơn giản phế cậu! Bởi vì không ai dám khiêu khích tôi, cũng không ai dám làm cho con trai của tôi chịu thiệt, hiểu không?” Người đàn ông trung niên nói một cách lạnh lùng.

Ông ta nhìn xuống anh từ trên cao như ánh mắt của một vị vua cao cao tại thượng nhìn kẻ hèn. Phan Lâm lắc đầu, bình tĩnh nói: "Nếu đã như vậy, tôi sẽ cẩn thận chỉnh ông cùng với con trai của ông." "Anh ta điên rồi!" "Hahaha, anh ta đang nói gì vậy?" "Một tên ngu dốt đang si tâm vọng tưởng!" "Có không, nói có ấy mà!". Mấy người xung quanh đều bật cười. Nam thanh niên càng ôm bụng cười dữ dội. Người đàn ông trung niên lắc đầu liên tục, vẻ khinh thường trong mắt càng ngày càng đậm. "Đúng là tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng!" Tuy nhiên đúng lúc này. Ầm ầm ầm! Phan Lâm di chuyển. Người như gió bão, ào ào xông đến đến hai người đối diện. "Gi kia?" Nam thanh niên cười một cách cứng ngắc. "Hử?".Đọc nhanh tại web truyện t a m l i n h

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên không có căng thẳng gì, lập tức tiến về phía trước một bước, bước ra ngăn cản Phan Lâm. đang lao tới.

Động tác này cũng cho Phan Lâm biết được phần nào thực lực của người đàn ông trung niên. Thủ đoạn của ông ta không thua kém gì Phan Lâm!

Mấy người ở đây hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hai người, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng đen mờ mịt như va chạm vào nhau vài lần, tốc độ nhanh đến mức ai cũng cho rằng họ đang gặp ảo giác.

Nam thanh niên kia cũng như thế. Tốc độ của Phan Lâm khiến anh ta có chút hoảng hốt, lui về phía sau trong vô thức. Nhưng vừa mới lùi ra ngoài, người đàn ông trung niên đã lớn tiếng quát: "Quý Lân! Đừng nhúc nhích!" Nam thanh niên Quý Lân sợ hãi run rẩy đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích. Dự ảnh trong khoảng không va chạm khoảng hai mươi ba mươi lần, và cuối cùng dừng lại. Cả hai trở lại vị trí ban đầu. Người đàn ông trung niên bình an vô sự. Về phần Phan Lâm cũng không có tổn hại gì, nhưng hơi thở có vẻ hơi lộn xộn, có vẻ như anh cũng chưa làm được gì ông ta.

Anh vẫn cầm trong tay thanh đao đã mượn, nhưng lưỡi đao vẫn còn sắc bén và không dính máu, thậm chí anh còn không có chạm vào người đàn ông trung niên.

"Chỉ là được như này thôi sao? Thật là thất vọng" Người đàn ông trung niên lắc đầu. "Như vậy là thế nào? Chuyện này còn khiến ông thất vọng sao?" Phan Lâm hỏi ngược lại. "Như này mà không bảo là làm người khác thất vọng sao? Nhìn thanh đao của cậu đi." "Vậy hả?" Phan Lâm nâng thanh đao trong tay lên.

Tuy nhiên, một vài vết nứt đột nhiên xuất hiện trên lưỡi của thanh đao dài sắc bén, sau đó toàn bộ thanh đạo trực tiếp vỡ ra thành nhiều mảnh và rơi xuống đất.

Cùng lúc đó, ống tay áo đang cầm đạo của Phan Lâm đột nhiên bị xé toạc, trên cánh tay xuất hiện một đầy vết rách, xuất hiện vô số khe hở, máu chảy ra, khiến người ta nhìn vào mà da đầu tê rần, có chút dữ tợn.Cập nhật nhanh tại Tamlinh247.com

Nhìn như vậy, e rằng vì cánh tay này sắp bị phế! "Cái gì?" Người xem ở đó bỗng dưng xôn xao. "Anh Lâm." Chiêm Nhất Đạo vội vàng chạy đến giúp đỡ, vô cùng lo lắng. "Không sao đâu, đừng lo lắng." Phan Lâm thở ra một hơi.

"Bác sĩ Lâm, cậu đừng nghĩ rằng ông ta nhỏ tuổi hơn tôi. Thực tế, sức mạnh của ông ta cao hơn tôi! Tôi nghĩ họ chắc chắn đã sử dụng tà thuật ở Cải Thiên Tông! Bọn họ chắc chắn đã sử dụng tà thuật trong quá trình tu luyện của mình! Nếu không, ông ta không thể có sức mạnh như vậy! Đừng đánh nhau với ông ta nữa!” Chiêm Nhất Đạo háo hức nói.

"Tôi có thể thấy được sắc mặt của người này ám đen, ác ý, hẳn là luyện tà đạo bí thuật có thể gia tăng kỹ năng! Bí thuật có thể để lại di chứng nghiêm trọng lâu dài, nhưng ông đừng lo lắng, người đau đớn nhất lúc này không phải là tôi, mà là anh ta!” Phan Lâm bình tĩnh nói.

"Là anh ta sao?" Chiêm Nhất Đao sửng sốt cầm đao, vẫn không hiểu được Phan Lâm muốn nói gì. Bỗng nhiên. Hự!

Có một giọng nói kỳ lạ vang lên, mọi người đều thấy cánh tay của nam thanh niên Quý Lân đang đứng đó bỗng nhiên tụt ra và rơi xuống đất.

Máu chảy ào ào như đài phun nước...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play