“Phó gia chủ, ra tay đi, chẳng lẽ cứ để cho tên khốn đó nghênh ngang đi ra khỏi nhà họ Phan à?” | Một người nhà họ Phan phẫn nộ nói, tay sờ lên thanh đao bên hông, chỉ cần Phan Hạo Thiên ra lệnh một tiếng, ông ta sẽ là người đầu tiên xông lên.

Những người nhà họ Phan khác cũng đưa mắt nhìn về phía Phan Hạo Thiên. Nhưng một giây sau. Bop. Một cái tát mạnh giáng xuống trên mặt người đàn ông kia. Người kia bị đánh đến mức xoay vòng, thiếu chút nữa đã té xuống mặt đất. 

"Cái gì?”

Tất cả mọi người đều giật nảy mình. Chỉ thấy Phan Hạo Thiên tức giận mắng.

“Động tới con mẹ cậu đấy, nói cho cậu biết, tất cả đều không được động vào bác sĩ Lâm!”.

“Hả?" 

Tất cả người nhà họ Phan đều trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Phan Hạo Thiên.

Phó gia chủ sao thế? Phát điện gì thế?

“Toàn bộ tránh ra, tránh ra, để cho bác sĩ Lâm đi qua!”  Nhớ quay lại T a m l i n h web nhé

Hai mắt Phan Hạo Thiên đỏ ngầu, thấp giọng quát. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn ai dám ngăn cản.

Phan Lâm quay đầu nhìn thoáng qua Phan Hạo Thiên, âm thầm lắc đầu, đi thẳng ra khỏi cổng lớn nhà họ Phan. 

“Phó gia chủ, chuyện này... Xảy ra chuyện gì thế?” Phan Côn Luân khó hiểu, vội vàng hỏi. 

“Hừ, thiếu chút nữa đã trúng kể của bác sĩ Lâm, người này. Thật đúng là ác độc!" 

Phan Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Trúng kế của bác sĩ Lâm? Chuyện này?" 

Phan Côn Luân càng thêm không hiểu. Lại thấy Phan Hạo Thiên cầm điện thoại di động lên, lạnh lùng nói. 

“Vừa rồi nội bộ có người gọi điện báo, ngàn nghìn lần không thể động đến bác sĩ Lâm, bởi vì võ si ma bà đang ở ngoài cửa"

“Cái gì? Võ... võ si ma bà?”.

“Theo như tin tức nội bộ, hình như võ si ma bà và bác sĩ Lâm đã đạt thành một loại hiệp nghị nào đó, nếu như chúng ta động đến bác sĩ Lâm này, võ si ma bà sẽ trực tiếp giết vào, đại khai sát giới ở nhà họ Phan chúng ta, bác sĩ Lâm phách lối như thế, chọc giận chúng ta, chính là vì muốn tìm cớ để cho võ si ma bà ra tay, võ si ma bà chính là nhân vật truyền thuyết ở Yển Kinh này, nếu như bà ấy tham dự vào chuyện này, nhà họ Phan chúng ta không địch nổi, cộng thêm với hai vị cao thủ ở bên cạnh bác sĩ Lâm nữa, đủ để giết nhà họ Phan chúng ta, đến khi đó, trừ khi gia chủ đến, nếu không... 

Hôm nay nơi này nhất định sẽ máu chảy thành sông, gà chủ không yên” Phan Hạo Thiên trầm giọng nói.

Nghe thấy thế, cả người Phan Côn Luân đột nhiên run lên, mồ hôi lạnh chạy ròng ròng. “Thế mà bác sĩ Lâm và võ si ma bà đã liên hợp rồi à?".

“Bác sĩ Lâm này... Thật đúng là đủ hung ác, vì đối phó với nhà họ Phan chúng ta, cậu ta không tiếc lấy thân làm mồi nhử, may mắn tin tức nhà họ Phan chúng ta đủ nhanh nhạy, nếu không hôm nay nhà họ Phan chúng ta sẽ gặp đại nạn"

“Chẳng qua hôm nay bác sĩ Lâm đã tuyên chiến, bây giờ cậu ta có võ si ma bà giúp đỡ, nhà họ Phan chúng ta muốn đối phó với cậu ta... Chỉ sợ rất khó” Vẻ mặt của Phan Côn Luân tràn đầy lo lắng.

“Mọi người không cần phải sợ hãi, bây giờ tôi sẽ đi thông báo cho gia chủ, để gia chủ điều cao thủ đến đối phó với bác sĩ Lâm”

“Phó gia chủ, đại hội triệu tập sắp đến... Chúng ta lại phải hao phí người đối phó với bên bác sĩ Lâm ư? Hơn nữa để gia chủ tham dự vào... Chỉ sợ sẽ mang đến vô tận phiền phức”.

“Việc đã đến nước này, không cần nhiều lời, một ngày chưa diệt được bác sĩ Lâm, nhà họ Phan chúng ta sẽ không được an bình”

Phan Hạo Thiên trầm giọng nói, sau đó trực tiếp xoay người rời đi. Ánh mắt Phan Côn Luân lóe lên, không lên tiếng.

Rời khỏi cổng lớn nhà họ Phan, một bà lão ăn mặc mộc mạc đi lên trước, 

"Sao rồi? Bác sĩ Lâm, người nhà họ Phan không truy cứu trách nhiệm cậu à?"

Bà lão này cũng chính là võ si ma bà từ tốn nói. “Tôi mới là người nói truy cứu trách nhiệm, bà tin không?” Phan Lâm hỏi. 

“Nếu như thế, sao cậu có thể tùy tiện rời đi?” 

Võ si ma bà lắc đầu nói. Phan Lâm cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói. “Được rồi, tôi nên trở về Giang Thành thôi, võ si ma bà, đợi sau này có việc, tôi sẽ liên lạc với bà"

“Chỉ mong không có chuyện gì cần bà già này làm”. Võ si ma bà đáp, quay người rời đi, chỉ một lát sau, bóng dáng đó đã biến mất trong biển người.

Phan Lâm nhìn qua bóng lưng rời đi của võ si ma bà, anh lắc đầu, đi đến chiếc xe đỗ ở ven đường, chuẩn bị ra sân bay về Giang Thành..

Đúng lúc này một chiếc xe của nhà nước đỗ ở ven đường. Một người đàn ông mặc áo đen đi xuống. “Cậu Lâm, mời cậu lên xe, có người muốn gặp cậu" Người đàn ông này lên tiếng. "Ai thế?". “Có lẽ cậu không biết người này, nhưng thuộc hạ của người này, chắc hẳn cậu biết.” *Ồ? Cấp dưới của người ấy là ai?"

Phan Lâm lạnh nhạt hỏi. “Thống lĩnh Trịnh" Người áo đen đáp. Câu này vừa vang lên, hô hấp của Phan Lâm siết chặt. Cấp trên của Trịnh Nam Thiên, đây là nhân vật lớn đến mức nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play