Thật ra Phan Lâm là một con người rất đơn giản, có ân báo ân, có thù báo thù.

Từ nhỏ anh lớn lên trong gia tộc nhà họ Phan máu lạnh vô tình, hơn nữa bởi vì thân phận của mẹ mà còn phải chịu đủ loại ức hiếp, khiến anh càng phải lớn lên trong tình cảnh bị vô số người khinh thường.

Chính vì thế mà anh vô cùng coi trọng những người đối xử tử tế với mình, càng thêm coi trọng tình cảm.

Bây giờ đám người này lấy người thân, bạn bè mình ra để uy hiếp chính mình, sao anh có thể chịu đựng được chứ?

“Hiện tại các người biết sợ rồi ư? Chẳng qua đã muộn rồi, Bạch Thiếu Quân, tôi muốn bây giờ anh ra tay, về phần người ở nơi này, cùng nhau chết ở đây đi!”.

Vẻ mặt Phan Lâm tràn đầy dữ tợn, trực tiếp lấy kim châm cứu ra, muốn đâm về phía Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Sơn.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ. Sự điên cuồng của Phan Lâm vượt qua dự liệu của bọn họ. “Nhóc Lâm, dừng tay!” Trịnh Nam Thiên thê lương gào thét, đi lên ngăn cản.

Thế nhưng tốc độ của ông ta căn bản không kịp, người xung quanh căn bản không dám đi ngăn cản, dù sao chính bản thân bọn họ cũng khó lòng đảm bảo.

Phan Lâm đã nổi lên ý định giết người, cho dù những người này có nói gì, anh đều không nghe lọt tai.

Thế nhưng đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc thì... Vèo...

Một khí kình màu vàng óng đột nhiên đánh tới, hung hăng đâm vào hai chiếc kim châm cứu trong tay Phan Lâm, chỉ chớp mắt kim châm cứu hóa thành bột mịn, tiêu tán trong không khí.

Phan Lâm không đâm được nữa. “Hử?” Sắc mặt Phan Lâm ngưng trọng, lập tức nhìn về phía phát ra tia sáng. “Bác sĩ Lâm, mong cậu chở đại khai sát giới, nể mặt bà già này, tha cho đám người này đi” Giọng nói vang lên, một bà lão ăn mặc mộc mạc, dáng người gầy gò từ trên trời đáp xuống.

Đừng nhìn vẻ bề ngoài của bà lão, nhưng chiêu này giống như thần tiên, khiến cho người ta khiếp sợ.

Phan Lâm cũng vô cùng ngạc nhiên, lúc nhìn thấy bà lão kia, sắc mặt cũng căng lên.

Tuy khí thể của bà lão này hết sức bình thường, nhưng chẳng biết tại sao, Phan Lâm căn bản không nhìn thấu, hơn nữa khí ý. Huyền diệu tinh tuyệt, khiến cho người ta không nhìn thấu.

Cao thủ đỉnh phong. Nhất định là như thế.

Chỉ sợ so với hai cao thủ mà Khổng Hằng Sơn dẫn đến, người này không chỉ mạnh hơn một cấp bậc thôi đâu, thậm chí ngay cả Phan Quốc Chính sau khi dùng thuốc, chỉ sợ ở trước mặt bà ta cũng không gảnh được quá một chiêu.

Yến Kinh quả nhiên là một nơi ngọa hổ tàng long. Thế mà còn có nhân vật như vậy. “Bà là?” Phan Lâm lạnh lùng hỏi.

Nhưng không đợi bà lão trả lời, bên này Khống Hằng Sơn và Giang Nam Tùng giống như gặp được cứu tinh, từng người đều nước mắt rưng rưng, vội vàng quỳ xuống.

“Võ si ma bà? Là võ si ma bà!”.

“Bà bà, mau cứu tôi với, mau cứu tôi với” Mấy người quỳ xuống đất kêu khóc, mà theo giọng nói của những người này, những người khác cũng giật nảy mình.

“Cái gì? Bà ấy chính là võ si ma bà?”. “Nhân vật trong truyền thuyết ở Yến Kinh?”

“Trời ạ, võ si ma bà thể mà còn chưa chết? Nếu như vậy, năm nay ít nhất bà ấy cũng phải một trăm năm mươi tuổi nhỉ?”.

“Thần tiên sống, đây chính là thần tiên sống đấy!”. Người xung quanh vô cùng ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn qua võ si ma bà.

“Thần tiên sống? Không đúng, tôi đã từng gặp qua bà lão này, hình như là lần đi mua đồ ăn ở khu chợ phía bắc, tôi nhớ lần trước có mua ở quầy hàng nhà bà ấy, bà ấy là... Võ si ma bà trong truyền thuyết ở Yến Kinh ư? Giả à?”

Có người đưa ra nghi vấn, ngạc nhiên nói. Bà lão cười nhạt một tiếng.

“Tuổi tác của bà già này đã cao, đã sớm rời khỏi giang hồ, không để ý đến chuyện phiền não trên thế gian này nữa, cho nên ẩn cư ở khu phía bắc, mỗi ngày trồng ít rau cải, mang đến chỗ khu phía bắc bán đổi lấy ít củi gạo dầu muối”

“Thì ra là thế” Mọi người giận mình.

“Hôm nay chính là nhận được điện thoại, thấy Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Sơn xảy ra chút chuyện, vốn cho rằng không tính là nghiêm trọng, lại không nghĩ đến là mức độ này... bác sĩ Lâm, chuyện cụ thể như thế nào, tôi cũng đã nghe nói, chuyện này quả thật do Khổng Hằng Sơn và Giang Nam Tùng không đúng, nhưng cậu có thể nể mặt bà già này, tha cho bọn họ một mạng?” Võ si ma bà mỉm cười nói với Phan Lâm..

Đối với võ si ma bà này, Phan Lâm cũng đã từng được nghe qua.

Nghe nói một trăm năm trước, người này đã đánh khắp Yến Kinh, không đối thủ, hai mươi tuổi thành danh, ba mươi tuổi lập thế, bốn mươi tuổi lập tông phải, năm mươi tuổi thiên hạ vô địch, đến bây giờ thì biến mất không còn bóng dáng, không ai biết bà ta đi đâu, nghe nói là bắt đầu ẩn cư nghiên cứu võ học.

Chiến tích của bà ta có thể đủ xưng là truyền thuyết.

Yến Kinh đã từng có rất nhiều truyền thuyết, nhưng đối với truyền thuyết về võ si ma bà, quả thật là đi sâu vào lòng người.

Bởi vì bà ta si mê võ học đến mức độ nhập ma, bởi vậy mới có danh xưng võ si ma bà.

Nếu nói trên phương diện võ đạo, võ si ma bà tự xưng thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất, | loại tồn tại này không dễ chọc.

Chẳng qua lúc này Phan Lâm cũng không e ngại. Đọc nhanh tại Tamlinh247.com

“Bà lão, bà đây là đang ra lệnh cho tôi, hay là đang cầu xin tôi thế?” Phan Lâm hờ hững nhìn võ si ma bà rồi hỏi.

“Coi như bà lão này cầu xin cậu đi, đời tôi chưa từng cầu xin người khác. Chẳng qua trước kia tôi từng nhậm chức hội trường hiệp hội võ đạo, đó là chuyện của rất nhiều năm về trước. Hiệp hội võ đạo đã từng quan tâm đến tôi, bởi vậy tôi phải cứu Giang Nam Tùng, về phần Khổng Hằng Sơn, anh cả của ông ta và người chồng đã mất của tôi có giao tình, bởi vậy bà già này có thể giúp được thì giúp, bác sĩ Lâm, hôm nay cậu nể mặt bà già này, chính là bà già này nợ cậu một ân tình, chỉ cần cậu đồng ý buông tha cho bọn họ, sau này bà già này có thể giúp cậu làm một chuyện, sao nào?” Võ si ma bà cười nói.

Câu nói này vang lên, ánh mắt của rất nhiều người đều trợn to, hô hấp căng lên, trái tim nhảy đến cổ họng.

Có thể lấy được sự trợ giúp không ràng buộc của võ si ma bà, đây chính là trân quý đến mức nào!

Phải biết rằng võ si ma bà sống đến bây giờ đã một trăm năm mươi tuổi.

Không nói đến trên phương diện võ thuật, có thể nói bà ta được xưng là không có đối thủ, bá chủ bốn phương, chỉ riêng những năm gần đây, bà ta lăn lộn ở Yến Kinh, tích góp mạng lưới quan hệ cũng là một quái vật không từ ngữ nào hình dung được.

Năng lực của Khổng Hằng Sơn lớn? Đúng, quả thật rất lớn.

Nếu như ông ta ra mặt, cho dù không diệt được Dương Hoa thì cũng nhất định có thể khiến Dương Hoa bị rút gân lột da, nửa chết nửa sống, khiến cho tất cả những người bên cạnh có liên quan đến Phan Lâm bị tổn thất nghiêm trọng.

Tất cả những thứ này thậm chí còn không cần Không Hồng Sơn ra mặt.

Thế nhưng những năng lực này của Khổng Hằng Sơn so với võ si ma bà thì chính là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.

Mặc dù bà ta không giữ chức vụ quan trọng gì, tuổi tác cũng đã lớn, nhưng nếu như bà ta giậm chân một cái, chỉ sợ cả Yến Kinh sẽ rung chuyển.

Đây không phải là “đại phật”, chỉ sợ đã tương đương “phật tổ!” Mọi người ngạc nhiên nhìn theo. Trịnh Nam Thiên mừng như điên, vội nói.

“Nhóc Lâm, cậu còn thất thần cái gì? Nhanh đồng ý đi, không phải cậu lo lắng đám người Khổng Hằng Sơn sẽ trả thù à? Hiện tại cậu không cần phải lo lắng nữa, có võ si ma bà ở đó, ai dám động đến cậu chứ? Cậu nhanh đồng ý, thả bọn họ ra!”.

“Đúng thế, cậu Lâm, bà cụ đã nói như thế rồi, cậu cũng nên thỏa mãn” Đoàn Gia Vĩ cũng vội vàng đứng ra khuyên giải.

“Chẳng lẽ cậu không định nể mặt bà cụ?”

“Tuổi tác của bà ấy còn lớn hơn ông nội cậu, là tiền bối của cậu, ít nhiều cũng nên tôn trọng bà ấy!”.

Mọi người tận tình khuyên bảo. Nhưng mà lúc này Phan Lâm đột nhiên lắc đầu, sắc mặt không đổi nói. “Muốn tôi thả người ư? Chỉ sợ tôi không làm được.” Câu nói này vừa vang lên, toàn trường yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play