Ai cũng không nghĩ đến Phan Lâm lại tàn nhẫn như thế.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, trước đó mỗi người ở nơi này đều muốn đẩy anh vào chỗ chết, anh cần gì phải nghe lời nói của mấy người này chứ?
“Bác sĩ Lâm, cậu hiểu lầm rồi! Nhà họ Phan chúng tôi không có ý định tổn thương đến cậu, chúng ta có việc gì thì từ từ thương lượng!” Phan Phi Anh vội vàng nói.
Hiển nhiên Phan Lâm sẽ không để ý đến Phan Phi Anh, anh trực tiếp cầm kim châm cứu lên dự định đâm xuống.
Phan Phi Anh biết cho dù hiện tại có nói gì cũng vô dụng, ông ta hét lớn một tiếng, cả người đột nhiên nhảy dựng lên, không biết ông ta lấy từ đâu ra một con dao găm, hung hăng đâm về phía thân thể Phan Lâm.
Động tác của Phan Lâm vô cùng nhanh, trực tiếp tránh được công kích của ông ta, đồng thời một chân đá lên ngực Phan Phi Anh.
Bich.
Phan Phi Anh bay rớt ra ngoài, ông ta lăn lộn trên mặt đất một vài vòng, sau đó lại vội vàng đứng dậy, máu me đầy mặt hồ.
“Mọi người, bác sĩ Lâm này đã không có ý định cho chúng ta đường sống, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết như thế được, hiện tại chúng ta cần liên thủ cùng nhau đối phó với cậu ta, chỉ có như thế thì chúng ta mới có thể sống, mới có thể rời đi!”
Câu hét rát cổ họng này khiến cho tất cả mọi người đều động lòng.
Mọi người đều biết, Phan Phi Anh đã không còn đường để đi, ông ta chỉ có thể cổ động người xung quanh ra tay, như thế ông ta mới có một con đường sống.
Thế nhưng sự cường đại của bác sĩ Lâm đã vượt qua dự kiến của mọi người.
Phan Quốc Chính bỏ mình, hai tên cao thủ tuyệt đỉnh của Khổng Hằng Sơn cũng đã chết.
Sự việc phát triển đến nước này đã vượt qua phạm vi khống chế của tất cả mọi người.
Hiện tại bác sĩ Lâm như thế, không ai biết kết cục của mình là gì.
Nhưng bảo bọn họ đi đối phó với bác sĩ Lâm... Ai có lá gan đó?
Thi thể của Phan Quốc Chính và hai tên cao thủ tuyệt thế kia vẫn còn đó, mọi người đều nhìn ở trong måt.
Dựa vào thủ đoạn của những người này, lấy gì đấu với Phan Lâm?
Trong lúc nhất thời mọi người đều có chút do dự.
Không ai ra mặt.
“Tiền bối, mời ngài ra tay giúp chúng tôi bắt bác sĩ Lâm đi!” Phan Phi Anh nhìn thấy mọi người không dám phụ mình một tay, ông ta lập tức nhìn về phía Võ Hoàng, một chân quỳ xuống, ôm quyền nói.
Võ Hoàng cau mày nhìn Phan Phi Anh, sau đó nghiêng đầu, trầm giọng nói.
“Bác sĩ Lâm, cậu muốn thanh trừ kẻ thù của cậu, tôi mặc kệ, nhưng Phan Phi Anh này và tôi cũng xem như bạn cũ, đã từng giúp đỡ tôi không ít, người này cậu không thể động vào, những người khác cậu muốn làm gì thì đó là chuyện của cậu, không liên quan đến tôi.”
“Ông muốn bảo vệ cho ông ta?” Phan Lâm nhìn Võ Hoàng, lạnh nhạt hỏi.
“Đúng thế, hiện tại tôi sẽ dẫn ông ta đi, nơi này xảy ra chuyện gì, tôi đều không hỏi đến, được chứ?” Võ Hoàng ngưng trọng nói.
“Không được”
“Sao nào? Bác sĩ Lâm muốn ép tôi ra tay?”
“Ông muốn ra tay thì tùy ông, nhưng nếu như ông muốn bảo vệ ông ta... Trước tiên ông cần phải chết trước mặt ông ta” Phan Lâm lạnh nhạt nói.
“Khốn kiếp!” Võ Hoàng giận tím mặt, lập tức thôi động toàn bộ khí bình trên người, muốn ra tay.
Nhưng đúng vào lúc này, Chiêm Nhất Đạo đứng bên cạnh lại lên tiếng.
"Ông vẫn nên giữ chút sức lực đó đi, đừng có mà làm loạn, ông không phải là đối thủ của cậu Lâm đầu, đừng tự chuốc khổ"
“Đừng đi khiêu khích cậu Lâm làm gì, nếu không tôi cam đoan ông sẽ chết ngay tại đây, tin tôi đi!” Sắc mặt Chiêm Nhất Đao không chút thay đổi nói.
Hô hấp của Võ Hoàng siết chặt, vốn dĩ ông ta không muốn tin, thế nhưng khi ông ta đối diện với ánh mắt kiến nghị phía sau lớp mặt nạ của Chiêm Nhất Đao, ông ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cả người run lên, sắc mặt trắng bệch, mấp máy môi, không nói tiếp nữa.
“Con người của tôi, có thù báo thù, có ơn báo ơn, ai chọc đến tôi, kẻ nào muốn giết tôi, tôi giết kẻ đấy, người không liên quan, tôi sẽ không làm khó, chẳng qua Phan Phi Anh, trước tiên tôi sẽ tìm ông trước.”
Phan Lâm lạnh nhạt nói, sau đó cất bước đi đến chỗ Phan Phi Anh.
“Bảo vệ tôi!” Phan Phi Anh thế lương gào thét, tất cả người nhà họ Phan đều phấn đấu quên mình xông đến ngăn cản Phan Lâm.
Nhưng sao bọn họ có thể là đối thủ của Phan Lâm chứ? Bọn họ nhanh chóng bị khí kinh khủng bố của Phan Lâm đánh bay.
Sắc mặt Phan Phi Anh giật mình, người không kìm lòng được mà lùi lại.
Cuối cùng, giống như ông ta phát hiện ra điều gì đó, quay người nhìn về phía sau, phía sau ông ta rõ ràng là vực sâu nghìn mét.
“Bác sĩ Lâm, việc đã đến nước này, Phan Phi Anh tôi không còn gì để nói, nhưng cậu phải nhớ kỹ, từ hôm nay trở đi người nhà họ Phan sẽ không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải hủy diệt cậu, thù này nhà họ Phan chúng tôi nhất định sẽ báo!
Phan Phi Anh thê lương gào thét một tiếng, sau đó ông ta đột nhiên quay phắt người, tung người nhảy xuống, đúng là từ trên đỉnh núi Yên Long nhảy xuống.
“Cái gì?" Tất cả mọi người đều chấn động.
Sắc mặt Phan Lâm trầm xuống, lập tức ra lệnh cho Bạch Thiểu Quân đứng ở bên cạnh, khẽ quát.
“Nhanh đi xuống, nhanh chóng xuống đáy vực tìm thi thể của Phan Phi Anh, mang đầu ông ta về cho tôi.”
“Thầy à, từ nơi này nhảy xuống, chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt... Còn cần đầu ông ta làm gì?” Bạch Thiếu Quân khó hiểu hỏi.
“Lấy y thuật của nhà họ Phan, nếu như để bọn họ tìm được thi thể, có lẽ còn cứu sống được ông ta, ông ta nhảy núi chưa chắc đã chết, thế nhưng không có đầu, ông ta phải chết không thể nghi ngờ”
Bạch Thiếu Quân giật mình, yên lặng gật đầu, quay người xuống đáy vực tìm kiếm.
Ánh mắt người nhà họ Phan lộ ra tuyệt vọng.
Một Phan Phi Anh phong quang vô hạn lại rơi vào kết cục này.
Sao mà đáng sợ như thế... Mọi người run rẩy.
Cảm giác giống như mình đang bị xét xử, mà người xét xử mọi người cũng chính là bác sĩ Lâm.
“Ông Khổng, tiếp theo nên tính toán nợ nần của chúng ta!” Phan Lâm xoay người, đi đến chỗ ông lão ngồi xe lăn.
- ---------------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT