Thủ đoạn này của Phan Lâm khiến cho tất cả người ở núi Yên Long đều sợ hãi.
Mọi người run rẩy, đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức cũng xem như nhận rõ tình hình.
Đúng thế.
Ở Yến Kinh này, năng lực của Khổng Kỳ Thánh to lớn, không đơn giản, thế nhưng bản thân ông ta cũng không phải là võ giả có thực lực phi phàm trác tuyệt gì, mà chỉ là một ông lão già cả ngồi xe lăn.
Lúc này đây, ở trên đỉnh núi Yên Long này, một ông lão tàn tật sao có thể ép bác sĩ Lâm đến đường cùng được chứ?
Con thỏ nóng nảy còn biết cắn người.
Người nơi này muốn bác sĩ Lâm chết, thậm chí người ở bên cạnh anh cũng phải chết hết, bác sĩ Lâm dựa vào đâu còn theo những người này nói đạo lý chứ?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều giữ im lặng.
Lúc trước, những người nhục mạ, thậm chí là uy hiếp bác sĩ Lâm đều sợ hãi lùi về sau, đâu còn dám kêu gào nữa?
Hiện tại trong đầu của bọn họ chỉ có một ý niệm. Chạy, chạy càng nhanh càng tốt.
Nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Về phần Khổng Kỳ Thánh, ai rảnh quản chứ? Ngay cả mạng cũng không còn thì lấy gì ra mà nịnh bợ đối phương?
Ngay tại lúc đám người này chuẩn bị rút lui, bọn họ mới tuyệt vọng phát hiện ra Chiêm Nhất Đạo đã chặn đường xuống núi.
Cho dù là ai cũng không thể rời đi. “Bác sĩ Lâm, cậu thật đúng là to gan? Sao thế? Cậu định giết sạch người trên đỉnh núi này hay sao?” Sắc mặt Phan Phi Anh dữ tợn, trừng mắt nhìn Phan Lâm gầm lên. “Đúng là thú vị, đúng là thú vị!” Giang Nam Tùng không dài dòng, trực tiếp lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Nhìn dáng vẻ này của ông ta, giống như muốn gọi người.
Chẳng qua Khổng Hằng Sơn không chút e ngại.
Ông ta nhìn Chiêm Nhất Đạo đang ngăn ở phía trước, sau đó chuyển động xe lăn nhìn về phía Phan Lâm, từ tổn nói. “Bác sĩ Lâm, đây là con đường do cậu tự chọn, nếu như cậu đã bước đi rồi thì không thể hối hận đâu, cậu biết không?” “Tôi còn con đường nào để chọn à?” Phan Lâm lạnh nhạt hỏi. “Cậu đương nhiên có con đường khác để chọn, vốn dĩ cậu có thể an tĩnh rời khỏi thế giới này, nhưng bây giờ chỉ sợ không thể!”
Sắc mặt Khổng Hằng Sơn không chút thay đổi nói, sau đó liếc mắt ra hiệu cho hai tuyệt thế cao thủ đang đứng trước mặt Phan Lâm. Trong nháy mắt, hai tuyệt thế cao thủ lập tức vọt đến chỗ Phan Lâm.
Khổng Hằng Sơn ra tay, ông ta muốn xử lý Phan Lâm.
Mà hai tuyệt thế cao thủ này đều hướng về phía Phan Lâm trong nháy mắt, mà mấy võ giả thực lực cao cường khác thì đi đến vây quanh Khổng Hằng Sơn, đề phòng Chiêm Nhất Đạo.
Sắc mặt Chiêm Nhất Đạo ngưng trọng, lập tức muốn đi lên bắt Khổng Hằng Sơn.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng quát của Phan Lâm truyền đến. “Nhất Đạo, ông không cần ra tay, để tôi tới.
Chiêm Nhất Đạo khẽ giật mình. Đưa mắt nhìn sang, đã thấy thân thể của Phan Lâm giống như cuồng phong, trực tiếp xông đến hai người kia, hai cánh tay anh giống như sắt, hung hăng quét về phía hai người. .
Truyện Đông PhươngKhi hai người kia giáp công, vốn dĩ hai tay công kích Phan Lâm, nhưng khi đụng vào, hai người cứ thế bị đánh lùi lại, đồng thời trong lòng cảm thấy sợ hãi không thôi. “Người này sức lực kinh người, không thể đến giáp lá cà, lấy vũ khí ra.” Một người quát.
Một người khác không dám do dự, lập tức rút thứ gì đó từ bên hông ra.
Rầm.
Một thanh nhuyễn kiếm sắc bén được ông ta lấy ra, giống như một con rắn độc hung hăng đâm về phía vị trí yếu hiểm của Phan Lâm.
Một người khác thì tay run lên, bên trong tay áo lại có một con dao găm màu đen sắc bén quỷ dị chui ra. Tay ông ta nhanh chóng bắt lấy, hung ác đâm về phía tim Phan Lâm.
Hai người này đều hướng về chỗ yếu hại, muốn đưa Phan Lâm vào chỗ chết.
Nhưng khi lợi khí của hai người kia đánh tới, trong nháy mắt hai tay Phan Lâm xuất hiện một thứ, hai chiếc kim châm cứu được anh lấy ra, cũng hướng về phía giữa trán của hai vị tuyệt thế cao thủ kia đâm đến.
Hô hấp của hai người này siết chặt, trái tim run rẩy.
Nếu như là người bình thường, hiện tại việc quan trọng nhất nên làm là trốn tránh hoặc phòng ngự, cho dù muốn phản kích muốn ra sát chiêu cũng phải lấy công làm thủ, ép lui hai người mới đúng.
Vì sao đối phương lại chỉ lấy ra hai chiếc kim châm cứu?
Đừng nói là chiếc kim châm cứu này có thể lấy tính mạng của người ta đấy nhé?
Sắc mặt hai người trắng bệch, vốn dĩ muốn lui lại, nhưng tên đã lên dây, không bắn không được. Hai người bọn họ nhanh chóng liếc nhau một cái, đưa ra quyết định, trước hết giết người này rồi nói.
Kết quả hai người dồn sức nắm chặt vũ khí trong tay, dùng hết toàn lực đâm Phan Lâm.
Xoẹt xoẹt.
Sau cùng kim châm cứu trong tay Phan Lâm đâm vào trên trán hai người.
Cùng lúc đó vũ khí đáng sợ của hai người kia cũng đâm mạnh vào người Phan Lâm.
Thế nhưng...
Keng keng.
Hai âm thanh quỷ dị vang lên, nhuyễn kiếm và dao găm hung hăng đâm vào chỗ yếu hiểm của Phan Lâm lại giống như đâm vào trên kim cương, không chút nào đâm vào được, càng thêm không chút tổn hại.
Cảnh tượng quỷ dị này lập tức khiến cho người ta cảm thấy da đầu tê dại. “Điều đó không có khả năng. Một người khiếp sợ kêu lên. “Nhanh lùi lại. Một người khác nóng nảy quát. Hai người lập tức cùng Phan Lâm kéo giãn khoảng cách, cảnh giác cao độ. “Vì sao không thể phá được thân thể của người này? Chẳng lẽ sức lực của chúng ta không đủ lớn ư?” Một người mang theo sắc mặt âm trầm, lạnh lùng hỏi. “Không, không phải do sức lực của chúng ta không đủ lớn mà chính là thân thể của người này quá mạnh, nếu như tôi đoán không sai, cơ thể của người nọ ít nhất cũng phải là thân thể Tiên Thiên Cương!” Một người khác khẽ nói.
“Cái gì? Thân thể Tiên Thiên Cương? Việc này là thật hay giả?” “Nếu là thân thể Tiên Thiên Cương, chúng ta còn có thể địch được, tôi chỉ sợ là... Thân thể trên Tiên Thiên Cương, như thế, chúng ta căn bản không có khả năng phá được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” “Trước tìm cách dây dưa với cậu ta, kiềm chế cậu ta lại, kẻ này đối nghịch với ngài Khổng, đối nghịch với người trong thiên hạ, đã trở thành mục tiêu công kích, hiện trường chắc hẳn đã có rất nhiều cầu xin viện binh với bên ngoài, chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian, chờ quân cứu viện đến, tự nhiên có thể trừng trị cậu ta. “Nói đúng lắm, sao một người có thể đối đầu với cả thế giới chứ? Kẻ này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.” “Chúng ta kéo dài thời gian.” “Được.
Hai người bàn bạc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phan Lâm, không phát động tiến công nữa.
Nhưng Phan Lâm lại hờ hững hơi giật giật ngón tay.
Vèo vèo.
Hai tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy hai chiếc kim châm cứu vừa đâm vào trán bọn họ đột nhiên bay ra khỏi trán, bay về tay Phan Lâm.
Hai người đột nhiên giật mình, mới nhớ đến chiếc kim châm cứu đâm vào trán mình. “Chiếc kim châm cứu này nhất định có gì đó kỳ lạ “Mặc kệ, cẩn thận đề phòng là được. “Đề phòng ư? Các người lấy gì ra đề phòng?”
Phan Lâm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt run lên, cả người giống như mãnh thú, trong nháy mắt dốc sức lao đến một tên tuyệt thế cao thủ.
Sắc mặt của cao thủ kia trắng bệch, vội vàng thúc khí, nhưng ông ta vừa mới thôi động khí kình thì phụt phụt.
Trong miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể run rẩy, mắt mũi miệng tại đều chảy máu, da thịt trước ngực vỡ ra. “Sư đệ?” Một người khác cuống cuồng gọi.
Đã thấy Phan Lâm đánh một quyền đến, trực tiếp đánh xuyên qua lồng ngực người này. “Tao liều mạng với mày!” Một người khác mang theo đôi mắt đỏ ngầu, giống như phát điên nhào đến chỗ Phan Lâm.
Thế nhưng sau khi ông ta thúc khí thì lại giống như đồng bọn của mình vậy, miệng hộc máu tươi, mắt mũi miệng đều chảy máu, thân thể chấn động.
Ông ta bỗng nhiên kịp phản ứng, khiếp sợ nhìn Phan Lâm. “Khí mạch của tôi... Vì sao lại tự bạo, chẳng lẽ là Chiếc kim châm cứu vừa rồi?” “Đúng thế!”
Phan Lâm vừa dứt lời, bình tĩnh nói. “Tôi không cam tâm. Người kia gầm thét, còn muốn xông lên tấn công.
Thế nhưng khi ông ta thúc khí kình mạnh hơn thì tổn hại khí mạch trong cơ thể lại càng nghiêm trọng, thậm chí còn lan đến lục phủ ngũ tạng.
Còn chưa đợi Phan Lâm ra tay, người kia liên tiếp nôn ra máu tươi, trong máu còn có miếng thịt, mắt trợn trừng, người cứng đờ, ngã mạnh trên đất, không còn hơi thở.
Hai tuyệt đỉnh cao thủ của Khổng Hằng Sơn cứ thế chết đi.