*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉ là bốn chữ đơn giản lại khiến cho mọi người ngạc nhiên.

Dựa vào đâu chứ? Thế mà lại có người dám lỗ mãng nói bốn chữ này với Khổng Kỳ Thánh? Người kia nhất định là chập mạch, nhất định là kẻ điên.

Rất nhiều người có mặt ở đây đều trừng to mắt, há to mồm không dám tin nhìn Phan Lâm.

Rất nhiều người còn cho rằng bản thân mình nghe lầm.

“Thăng cha này nói gì thế? Tôi không nghe lầm đấy chứ? Cậu ta thế mà dám nói mấy chữ này với Khổng Kỳ Thánh?”

“Đây là chập mạch hay là rớt não?”

Người xung quanh ngơ ngác nhìn Phan Lâm, từng người đều cảm thấy đầu ong ong.

“Điên rồi, nhất định bác sĩ Lâm này điên rồi!”

Có người nhà họ Phan kêu lên, chỉ vào Phan Lâm rồi cười to.

“Có phải cậu ta điên rồi hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu ta chết chắc rồi!”

Phan Phi Anh híp mắt cười nói.

“Ở trên đất Yến Kinh này ai dám khiêu chiến với ngài Khổng

- Khổng Hằng Sơn chứ? Bác sĩ Lâm này chưa lăn lộn ở Yến Kinh, không biết vũng nước này sâu bao nhiêu, giấu bao nhiêu chân long? Dám nói những lời như thế? Ồ, đây có khác nào tự mình đi tìm đường chết chứ?”

Giang Nam Tùng cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu nói.

“Phó hội trưởng Ngô, ông còn trông cậy vào loại người này giúp chúng ta dạy dỗ đám tôm tép nhãi nhép nước ngoài ư? Hiện tại ông nhìn đi, chuyện này có nực cười không? Nực cười không? Ha ha hai”

Sắc mặt Ngô Bá Xương khó coi, âm thầm cắn răng.

Những lời này của Phan Lâm khiến cho mọi người khiếp sợ.

Khổng Kỳ Thánh cũng giận tím mặt, ông ta tức giận quát to.

“Ranh con, cậu thật đúng là to gan, dám ngõ nghịch với tôi, cậu cho rằng tôi là ai chứ?”

“Ông là ai, tôi không cần biết, tôi chỉ cần biết rằng, hiện tại tôi và người này đang tiến hành cuộc quyết chiến sinh tử, không phải ông ta chết thì chính là tôi chết, giữa tôi và ông ta, nhất định phải có một người chết thì quyết đấu mới kết thúc, trước khi quyết đấu kết thúc, cho dù là ai nói gì, làm gì với tôi, tôi đều không để ý”

Nói xong, Phan Lâm trực tiếp vân vê chiếc kim châm cứu chứa độc kia, đâm vào trong thân thể Phan Quốc Chính.

“Không!”

Bên này, Phan Phi Anh phát ra tiếng gào thét thê lương.

“Chưởng sự Phan!”

Người nhà họ Phan cũng thê lương kêu lên.

Mọi người khiếp sợ.

Trên đỉnh núi Yên Long không ngừng xôn xao, không ai dám tin, ở ngay trước mặt Khổng Kỳ Thánh, Phan Lâm lại dám giết Phan Quốc Chính.

Kiều Huyền Mi, Hà Sơn Niên, Hà Ngọc Lan, đám người Đoàn Gia Vĩ đều choáng váng.

Bạch Thiếu Quân cũng giống như bị sét đánh, vô cùng chấn động.

“Cậu Lâm quả nhiên không chịu sự trói buộc, là một người độc hành đặc biệt”

Chiêm Nhất Đao thì mang theo vẻ mặt không đổi sắc, vuốt chòm râu nói.

Phan Quốc Chính trúng kim châm cứu độc của Phan Lâm thì người co quắp, ánh mắt bỗng nhiên xám xịt, trong miệng cũng tràn ra máu tươi.

“Biết đây là độc gì không?”

Phan Lâm đến gần hơn, khàn giọng nói.

“Là độc...

gì?”

Giọng nói của Phan Quốc Chính run rẩy, yếu ớt hỏi.

“Hào độc: “Hào độc...”

Tròng mắt Phan Quốc Chính đột

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play