*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phan Phi Anh nhanh chân đi vào trong đại sảnh, ở đó đã có mấy quản lý cấp cao của nhà họ Phan đang ngồi đấy.

Ngay cả Phan Côn Luân cũng đã đến.

Phía trên cùng là chưởng sự Phan, ông ta ngồi ngay ngắn uống trà ở đó, đôi mắt ông lão hờ hững nhìn qua một đám người bác sĩ Lâm ở dưới, trên mặt không có biểu cảm gì.

Phan Phi Anh cau mày đi đến chào hỏi, vừa chào hỏi vừa liếc mắt nhìn thoáng qua đám người bác sĩ Lâm đang đứng ở giữa, sau đó ngồi vào chỗ của mình.

“Bác sĩ Lâm từ xa đến nhà họ Phan chúng tôi, không biết có chuyện gì thế?”

Chưởng sự Phan biết rõ còn cố hỏi.

“Tôi nghe nói nhà họ Phan thiên tài nhiều như mây, cao thủ cũng có vô số, y thuật lại càng thêm trác tuyệt phi phàm, hôm nay tôi đến đây là muốn luận bàn với các vị nhà họ Phan một xíu, hi vọng mọi người vui lòng chỉ giáo.”

Phan Lâm bình tĩnh nói.

Anh không nhắc đến chuyện hãm hại và ám sát, bởi vì cho dù anh có nói ra thì nhà họ Phan cũng sẽ không thừa nhận, nếu đã như thế, chẳng bằng tìm lý do khác.

“Chỉ là như thể ư? Nếu là như thể thì dễ nói, chẳng qua bác sĩ Lâm à, cậu cũng biết rồi đó, khoảng thời gian gân đây nhà họ Phan chúng tôi cũng không quá yên ổn, nhân tài trong gia tộc đều đi ra ngoài giải quyết việc công, chỉ sợ trong tộc không ai có thể là đối thủ của bác sĩ Lâm cậu, cho nên chuyện tỉ thí này vẫn nên để sau này bàn lại, được chứ?”

Chưởng sự Phan mỉm cười đáp.

Phan Lâm nhướng mày.

“Mọi người xem thường Phan Lâm tôi ư?”

“Bác sĩ Lâm, chúng tôi tuyệt đối không có ý này, một người đàn ông thành công như cậu đây, chúng tôi khâm phục còn không kịp nữa là, nhưng lúc này nhà họ Phan chúng tôi thật sự không có người, đám thanh niên tài giỏi đều ra ngoài...

“Nếu đám thanh niên tài giỏi kia đã ra ngoài, hay là...

chưởng sự Phan, ông ra mặt đấu với tôi một trận, thế nào?”

Phan Lâm đột nhiên nói.

Lời này vừa vang lên, hô hấp của tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều căng thẳng.

Chưởng sự Phan cũng không hỏi giật mình, ánh mắt kỳ quái nhìn Phan Lâm.

“Cậu...

Cậu muốn luận bàn với tôi ư?”

“Không được à?”

Chưởng sự Phan trâm mặc, sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Phan đều rất khó coi.

Ở nhà họ Phan, địa vị của chưởng sự Phan chỉ dưới mỗi hai vị gia chủ, gần như có thể nói ông ta đại biểu cho nhà họ Phan.

Nếu như lúc này ông ta từ chối, như vậy nhà họ Phan bọn họ quả thật không còn mặt mũi gặp người nữa, chuyện này truyền đi, chẳng những mất sạch danh dự mà e rằng nhà họ Phan bọn họ cũng không có chỗ đặt chân ở Yến Kinh nữa.

Đây cũng không phải việc nhỏ.

Ông ta vừa mới nói những người tài giỏi không có mặt ở đây, vậy chưởng sự Phan thì sao?

- ---------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play