*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tú Linh! Đừng nói linh tinh, vị này là anh Lâm, cũng không phải bạn trai mình”

Đôi má Kỳ Tuyết Mạn ửng hồng, liếc mắt oán trách người phụ nữ tóc ngắn, giải thích.

“Hì hì, giải thích là che giấu, che giấu chính là bịa chuyện!”

Người phụ nữ tóc ngắn cười nói.

“Mình nói rõ ràng với các cậu đi, các cậu không biết đâu, trưa hôm nay Tuyết Ngọc lại phát bệnh, vô cùng đột ngột, khi mình luống cuống chân tay đưa em ấy tới bệnh viện, không cẩn thận tông vào đuôi xe anh Lâm, không nghĩ tới anh Lâm không trách mình, còn ra tay cứu Tuyết Ngọc, cho nên đối với mình mà nói, anh Lâm là ân nhân cứu mạng của mình!”

Kỳ Tuyết Mạn nói.

“Vậy sao?”

Mọi người không ngừng kinh hãi kêu lên.

“Cho nên nói, anh Lâm là bác sĩ sao?”

Người phụ nữ tóc ngắn tên Tú Linh không nhịn được nhìn Phan Lâm nói.

“Đúng vậy”

Phan Lâm mỉm cười gật đầu: “Mong các vị chỉ giáo nhiêu hơn”

“Ôi, đúng là khách sáo rồi, Từ Thiên Hàn, anh có đối thủ kìa!”

Tú Linh cười ha ha cười nói với người đàn ông đeo kính cơ thể cường tráng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Phan Lâm, trong mát lộ vẻ không thân thiện, tràn ngập địch ý.

Phan Lâm cảm thấy có chút khó hiểu.

Mình chưa từng gặp người này mà? “Anh Lâm này, nghe nói anh cũng là bác sĩ? Xin hỏi anh học ở khoa nào? Làm việc ở đâu?”

Người đàn ông kia trâm giọng nói.

“Từ Thiên Hàn! Anh đừng xằng bậy!”

Kỳ Tuyết Mạn nghiêm túc nói.

Người đàn ông tên Từ Thiên Hàn lấy lại tinh thần, lắc đầu nói: “Tuyết Mạn, anh không có ý gì khác, đây không phải là gặp người cùng nghề, thuận miệng hỏi một chút thôi sao?”

“Cùng nghề?”

“Anh Lâm, ngại quá, Từ Thiên Hàn này là bạn học của tôi, hiện giờ anh ta là chủ nhiệm khoa trong bệnh viện Yến Đình chi nhánh hai, trong ngày thường tâm cao khí ngạo, anh đừng để ý tới anh ta”

Kỳ Tuyết Mạn vội vàng nói.

Phan Lâm gật đầu, xem như đã nhìn ra, Từ Thiên Hàn này hẳn là thích Kỳ Tuyết Mạn, coi mình như tình địch, cho nên có địch ý như thế.

Kỳ Tuyết Mạn nói như vậy, Từ Thiên Hàn càng không định bỏ qua.

“Sao thế? Anh Lâm, anh làm việc ở đâu rất khó mở miệng à? Hay là nói anh cảm thấy y thuật của mình xấu hổ nói cho người khác biết? Yên tâm đi, cho dù học phương diện đó, tôi đều không kỳ thị”

Từ Thiên Hàn trầm giọng nói.

Những lời này vang lên, cả trai lẫn gái trong bàn đều cười ra tiếng.

Rất rõ ràng, bọn họ đều nghe ra được hàm ý trong lời nói của Từ Thiên Hàn.

E rằng là bệnh viện chuyên khoa nam nữ gì đó.

“Từ Thiên Hàn!”

Kỳ Tuyết Mạn càng lúc càng tức giận.

Trái lại Phan Lâm mở miệng trước: “Anh Từ, anh không cần đoán, tôi thực sự không có gì không nói được, tôi chỉ học đông y bình thường,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play