*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Long Minh biết được tin tức, ông ta lập tức bỏ xuống tất cả công việc quan trọng nhất trong tay, nổi giận như điên mà xông đến rừng trúc giữa lưng chừng núi.

Ông ta không mang theo bất kỳ ai, cũng không cho phép bất kỳ người nào đi theo mình, lấy tốc độ nhanh nhất lao đến lối vào rừng trúc.

Khi nhìn thấy ba người trong rừng trúc, cùng với cái đầu còn một nửa da mặt của bác sĩ Lâm nằm trên đất, Long Minh dường như đã hiểu ra mọi chuyện.

Long Minh giận tím mặt, nhanh chóng bước đến trước mặt Long Giang Phong.

“Ba à...”

Long Giang Phong đang định nói gì đó thì bị Long Minh nhấc chân đá ngã nhào xuống đất, sau đó duõi tay đánh cho một trận.

“ÁI Ôi! Ôi...

Ba, đừng đánh! Đừng đánh nữa...

đánh nữa thì con sẽ chết đấy...

Ái...”

Long Giang Phong cuộn tròn người lại, không ngừng kêu rên thảm thiết.

“Mày là cái đồ không biết sống chết là gì! Mày chán sống rôi đúng không? Tao đánh chết thằng mày vô dụng! Đồ ăn hại!”

Long Minh vừa đánh vừa mảng, đánh đến khi Long Giang Phong chảy máu đầu, mặt mũi bầm dập mới bỏ qua.

Lúc này Long Giang Phong đã không thể đứng dậy được nữa rồi, răng cũng rụng vài cái, trong miệng toàn là máu, anh ta nằm trên đất rên rỉ.

Long Minh bước lên trước khom người: “Bác sĩ Lâm, thật sự xin lỗi, để xảy ra chuyện như vậy là do tôi không biết cách dạy dỗ! Còn xin bác sĩ Lâm cho chúng tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc trông coi thằng con hư đốn này của mình!”

“Long Minh à, đầu của con ông không được thông minh cho lắm, bị người khác lợi dụng còn không biết!”

Phan Lâm lắc đầu, nhàn nhạt nói.

“Bị người lợi dụng?”

Long Minh nhíu mày: “Bác sĩ Lâm, câu này của cậu là có ý gì thế?”

“Nằm trên đất kia là người bắt tay với con ông, cũng là người của nhà họ Phan ở Yến Kinh, ông Long Minh, chắc hẳn là ông không quen biết anh ta nhỉ?”

Phan Lâm nói.

“Tôi đương nhiên không biết người này, thế nhưng nhà họ Phan ở Yến Kinh kia, tôi vẫn biết sơ qua!”

“Anh ta mê hoặc con trai của ông, muốn con trai ông giết chết tôi! Còn nói với cậu ta, nếu như con trai ông có thể giết chết tôi, nhà họ Phan bọn họ sẽ đưa thuốc giải độc cho con trai ông! Con trai ông không nuốt trôi chuyện bị tôi làm cho nhục nhã ở Giang Thành, cho nên lập tức đồng ý! Chắc hẳn ông cũng biết điều này có ý nghĩa là gì nhỉ?”

“Ngu xuẩn”

Long Minh quát mắng Long Giang Phong.

Cạm bẩy rõ ràng như vậy, thế mà Long Giang Phong lại tin.

Con trai của mình ngu như vậy, Long Minh đương nhiên càng thêm tức giận.

Long Giang Phong tỏ vẻ ấm ức.

Ngược lại vẻ mặt của người đàn ông nằm trên đất kia lại đột nhiên thay đổi, sắc mặt của anh ta trâm xuống, khẽ quát một tiếng: “Bác sĩ Lâm, anh đừng có nói lung tung, tôi không phải người nhà họ Phan gì cả! Tôi...

tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng cậu Long, tôi chỉ muốn tìm anh báo thù mà thôi!”

“Sao thế? Sốt ruột rồi à? Anh càng sốt ruột thì tôi càng phải nói toạc hết ra!”

Phan Lâm hờ hững nói: “Ông Long Minh, tôi nghĩ chắc ngài cũng có chút hiểu biết thủ đoạn của tôi nhỉ?”

“Bác sĩ Lâm là võ y đứng đầu thế giới! Chiến tích vang dội người đời đều biết, không phải là hạng người tâm thường!”

Long Minh lập tức khen ngợi.

“Ông Long Minh đã quá khen rồi, võ y đứng đầu thì tôi không dám nhận, trong hiệp hội của các người vẫn có một số vị thần tiên sống.”

Phan Lâm nhàn nhạt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play